17 thg 10, 2014

Bây giờ


Mây trắng bây giờ tuổi đã trăm
Sương khuya ướt lạnh gối em nằm
Tóc em đêm vắng nghiêng nhành cúc
Hương đã phai tàn giữa lặng câm.


Xuân đã bây giờ tuổi dở dang
Thu đi bỏ mặc cánh sen tàn
Môi em nhạt dưới chiều đông tuyết
Thôi trách ngày mưa hạ ngổn ngang.

Mây đã bây giờ chuyển cõi mưa
Ve kêu ảm đạm mấy canh thừa
Nước đi biền biệt miền nhung nhớ
Chẳng thấy sông tìm những chuyện xưa.

Lữ khách bây giờ ngủ cõi xa
Nghe đâu vó ngựa dưới trăng tà
Áo sương khoác giữa trời lưu lạc
Xuân sắc phai tàn tựa gió qua.

Thi sĩ bây giờ lạc tiếng thơ
Xác thân khuất giữa bóng nghi ngờ
Chỉ còn lưỡng lự hồn thu thảo
Bia mộ đề tên những giấc mơ.

Non nước bây giờ hết nhớ nhau
Én xa nghỉ tạm hốc ven lầu
Chân trời thăm thẳm không về nữa
Nghe tiếng chuông rung, khách bạc đầu.

Thiên lý bây giờ lạnh lẽo hương
Trăng non lặn xuống cõi vô thường
Ai đưa cánh hạc về vô định
Ai tiễn người đi giữa khói sương.

Chinh phụ bây giờ tuổi mộng vơi
Chinh phu phiêu bạt cuối chân trời
Nương dâu cách trở không nhìn thấy
Một nẻo trăng tàn, nẻo tuyết rơi.

Lối cũ bây giờ mộng tịch liêu
Ai ngâm lẳng lặng mấy câu Kiều
Trăm năm chẳng có duyên gì hết
Thôi chuyến vui buồn, nhạt chữ yêu.

Mai tuyết bây giờ lạnh ý thơ
Em thôi mộng mị tự bao giờ
Mắt em thôi tím chiều hoang dại
Tóc cắt ngang viền trán xác xơ.

Em đã bây giờ lạc nẻo mây
Trăm năm để mặc lối rêu đầy
Gót hài thôi đã phơi màu ngọc
Hẹn ước nhân tình chỉ đến đây.

Tôi đã bây giờ đánh mất tôi
Khi hoa thạch thảo héo ven đồi
Trên đồi có tiếng thông và gió
Có ánh trăng nhòa bóng lẻ loi.

 (Thanh Trúc, Bây giờ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét