23 thg 9, 2012

Nhật ký chia ly

Ngày 22 tháng 9 năm 2012. Tự nghĩ rằng, thời gian có bao giờ trở lại. Muốn lưu giữ một chút gì đó trong quãng đời mình ở thành phố này. Không quá dài, nhưng có lẽ, sẽ khó mà quên được.

Mình suy nghĩ mãi về cái tên của cuốn nhật ký này, cuối cùng đặt nó là "nhật ký chia ly". Bởi vì, chắc sẽ rất khó, hoặc không bao giờ nữa, mình được gặp lại những người đã đến, và đi trong cuộc đời mình, những người đã từng chiếm những vị trí quan trọng trong trái tim mình. "Nhật ký chia ly" hàm nghĩa rằng, sẽ còn một ít lưu luyến, hoặc là có thể cả đời sẽ lưu luyến.

Sáng hôm nay là một buổi sáng đẹp trời, không mưa. Đối với Sài Gòn, buổi sáng không mưa trong mùa này đã là một may mắn rất lớn. Mình lên công ty để chuẩn bị một ít vấn đề liên quan đến chuyến du lịch ngày mai do công ty tổ chức, mình sẽ viết về nó, nhưng trong một bài viết khác, không phải bài viết này. Vì mình sợ rằng, những cảm giác linh tinh ấy sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm hiện tại của mình. Ngày mai mình cần phải dậy sớm. 5h sáng là xe xuất phát rồi, nhưng mình không muốn ngủ sớm. Tự nhiên cảm thấy phải viết lại, vì ngày mai, sợ cảm giác này sẽ không còn nữa.

Buổi trưa, mình tan hơi trễ, ăn vội một ít cơm trưa rồi dạo quanh khu phố gần công ty với ý định sẽ thực hiện một vài dự định cá nhân. Nếu trên đời có sự tình cờ thì mình đã gặp nó rồi. Một sự tình cờ rất hạnh phúc. Mình còn nhớ như in hình bóng của 3 cô gái, 3 cô bạn thân với nhau và cũng rất quan trọng đối với mình, họ đi cách một khoảng. Muốn tạo được một ít bất ngờ bằng cuộc gọi điện nhưng tiếc là không thành công. Rủ nhau đi mua trà sữa, sau đó ghé công viên ngồi. 

Thật tình thì mình không nhớ rõ cảm giác lúc đó nữa, mình chủ động chọn một chiếc ghế khá xa 3 nàng. Giả vờ ngắm cảnh lung tung nhưng thực tế là lén nhìn 3 nàng đang nói chuyện to nhỏ, đoán xem các nàng đang nói chuyện gì. Cô ngồi bên trái mình là một người bạn rất thân, rất quan trọng. Có thể nói đó là một trong những người bạn hiểu mình nhất, biết được gần hết sở thích cá nhân và một số ít bí mật của mình, là một cô gái rất tâm lý. Nàng mặc màu đỏ, thích quấn quanh hông một chiếc áo khoác cũng màu đỏ. Ngồi giữa cũng là cô bạn rất thân, nàng mặc áo trắng. Nghe đâu nàng sắp về quê lấy chồng, cũng hơi tiếc vì mình sẽ mất đi một người bạn quan trọng vô tư lự. Tính tình nàng hơi trẻ con, nhưng mà tính tự lập cũng khá cao, là người nói chuyện rất hợp với mình, dù cho tụi mình toàn cãi nhau lung tung. 

Cô gái ngồi ngoài cùng bên phải mình có áo khoác màu xanh. Mình thích mái tóc dài của nàng. Nàng là một người sống lý tính. Không biết từ bao giờ, nàng đã chiếm vị trí rất quan trọng trong tim mình. Mặc dù tình cảm này khá mông lung, nhưng nó vẫn hiện hữu bên trong mình từng đêm. Dù mình đã biết rằng chắc chắn không có kết quả, nhưng mình vẫn lao vào, như thiêu thân lao vào lửa vậy. Có lẽ nàng cũng hiểu, nhưng "hiểu" là một cảm giác khá xa vời. Cũng nghe nói nàng sắp về quê lấy chồng. Không biết đến lúc đó tim mình có chịu được kích động không nữa. Bốn năm đại học để lại di chứng, bác sĩ bảo rằng mình đã có triệu chứng về tim. Nhưng hy vọng mọi chuyện cũng sẽ qua.

Công viên nằm chếch chếch sau lưng nhà thờ, tương đối mát mẻ, có nhiều cây xanh. Lúc đó mình cảm giác được lá vàng rơi, gió thổi, một ít không khí se se lạnh của cơn mưa trưa đã dứt. Ngồi nhìn 3 nàng cười nói hồn nhiên vui vẻ. Cảm thấy, đây sẽ là một trong những hình ảnh đẹp nhất của cuộc đời mình. Không kiềm nổi cảm xúc, mình đã lấy chiếc sáo trúc và diễn tấu một vài bài. Muốn kín tặng cho các nàng những giai điệu hay nhất, cũng là một chút hồi ức về mình. Mình không nói ra nhưng vẫn hy vọng một ít rằng các nàng sẽ hiểu tâm ý mình. Thực tình thì mình đã qua tuổi bồng bột của ngày xưa rồi, không cố ý khoe tài, nhưng lại bị bệnh khoe cảm xúc. Có lẽ quãng đời dài đơn độc trong quá khứ đã thôi thúc mình có một khát khao được người khác thấu hiểu.

Xong một vài khúc nhạc, mình đã vội đi. Không phải vì mình không luyến tiếc ở lại, chỉ vì mình cảm thấy các nàng cần thời gian để tâm tình với nhau, mình ở lại thì cũng không tiện cho lắm. Không biết người ta có nhìn theo chân mình không, nhưng mình vẫn ước có người kéo lại. Cuộc đời mình đã có quá nhiều tiếc nuối.

Buổi chiều mình có hẹn với nhóm tám. Nhóm tám thiếu mất một người, là cô gái ngồi giữa trong buổi trưa. Có lẽ nàng có một ít mặc cảm vì chưa đi làm. Nhưng thực tình thì tụi mình không chú trọng chuyện đó. Tiếc là nàng không hiểu. Mình đến sớm, xuống xe buýt, đi bộ quãng đường dài, đợi ở ngoài gần 10 phút. Tình cờ gặp cô bạn cũng khá thân với nhóm tám. Tính tình cởi mở, dễ gần, là người ngồi sau mình, thường đập 2 tay lên 2 vai mình, có tặng mình một ít trà artiso mà mẹ mình rất khen. Khi bạn mình đến, nàng cũng rời đi.

Mình là người đến sớm nhất, gọi một ít món ăn và chờ đợi. Mình là một người khá khắt khe về vấn đề thời gian, nhưng chờ đợi bạn bè thì chẳng hiểu sao mình không để ý mấy. Có lẽ, đối với những người ta thân thuộc, chờ đợi mới là hạnh phúc. Quán này chuyên bán món ăn Hàn Quốc. Mặc dù mình không phải là người kén chọn, kén ăn, nhưng mình vẫn cảm thấy thích những món ăn này, vì nó cay, hợp với sở thích mình và có nhiều chất rau. Nhưng điều quan trọng nhất là đi ăn với bạn bè, không khí ấm áp, trêu đùa nhau rồi cười phá lên, không phải lúc nào mình cũng gặp được. Mà chắc mai này thì càng khó tìm hơn nữa.

Tiệc này cũng có lẽ là tiệc chia tay. Một người là mình, sắp tới mình sẽ về tỉnh nhà, cũng làm việc ở thành phố nhưng nhỏ hơn, ở trọ tuần về nhà một lần. Không biết đến bao giờ ghé lại thành phố nữa. Người còn lại chính là nàng, cô gái áo khoác xanh lúc buổi trưa. Nàng mặc màu gì cũng đẹp cả, nhưng mình thích nàng mặc áo trắng hơn, chiếc áo khoác màu trắng mà thỉnh thoảng nàng vẫn mặc lên giảng đường những khi trời lạnh, màu trắng mà mình đã từng một lần rung động. Nàng cũng sắp về quê rồi, làm việc ở đó, và có lẽ, cũng chồng con tại đó luôn. Mình với nàng ít nói chuyện, vẫn có một vài vách ngăn. Mình sợ mất đi một tình bạn, nên tự quyết định sẽ không bao giờ nói ra.

Ăn uống xong, tụi mình lại rủ nhau đi hát. Nàng chở mình. Có lẽ, đây là đoạn đường ý nghĩa nhất của mình ở thành phố này. Mình chỉ cần lấy một trong n lý do ra là không phải lái xe, để người ta chở mang lại cảm giác ấm áp hơn hẳn. Không ngờ cũng có lúc, khoảng cách giữa mình và nàng rất gần như thế. Màu áo xanh, làn tóc gió bay bay, chiếc vai thon thon nhỏ xinh, nhìn từ phía sau, mình có xúc động muốn chạm vào. Nhưng mình kiềm lại được. Đến giờ vẫn cảm thấy bội phục khả năng tự kiềm chế của mình. Cũng có thể mình đã không đủ can đảm. Nhưng, mình cần một tín hiệu, và không có tín hiệu gì cả. 2 đứa im lặng mãi với nhau cho đến hết quãng đường. Mình rất muốn nói chuyện, nhưng không có lời gì cả. Cảm thấy sự im lặng như vậy thì có ý nghĩa hơn.

Đi với hội tám, thường là mình được (hoặc là "bị") cầm mic. Leader là một cô rất tâm lý, nhớ rất nhiều bài hát mà mình thích, và đã chọn bài giúp mình nữa. Thực tình thì trước khi quen hội tám, mình đã vài lần ghé vào quán karaoke với mấy đứa bạn cấp 3, nhưng chưa bao giờ hát cả. Có thể mình không đủ tự tin về giọng ca của mình, cũng có thể là do mình chưa gặp được những người bạn đủ khoan dung độ lượng và kiên nhẫn nghe những bài hát lỗi thời, lạc hậu và giọng ca ngang ngang của mình. Cảm thấy rất vui vì quen biết những người bạn như vậy. Cả hai lần bị hội tám rủ rê đi hát là cả 2 lần mình có tự tin để cầm mic, hát những bài có ý nghĩa với mình, la hét thỏa sức, vỗ tay hết mình và cười liên tục. Có thể nói mình là người hát nhiều nhất, đến nỗi khản cả giọng. Chắc là lần này mang ý nghĩa chia tay nên mình đã đủ mạnh dạn để chọn những bài ruột, hát bằng cả tấm lòng của mình. Hy vọng, mai này, những người bạn của mình sẽ nhớ đến mình khi nghe thoáng qua âm điệu của những bài hát đó.

Tiệc vui nào cũng có lúc chia ly. Nàng đưa mình về đến khu gần chỗ trọ của mình. (Là chỗ trọ, không phải là nhà, bởi vì, mình chỉ có một nhà duy nhất). Nàng hỏi ở đâu, để nàng đưa tới nơi nhưng cố ý không chịu, một phần là cũng đã muộn rồi, không muốn làm tốn thời gian của người ta. Phần khác là muốn trả thù nàng vì nhiều lần có ý hỏi thăm địa chỉ chỗ nàng ở nhưng nàng không nói. Có lẽ cảm giác sẽ an toàn hơn khi không cho người ta biết chỗ ở chăng? Ngồi sau nàng, mình lại nghĩ linh tinh, chuyện tình cảm của mình có lẽ không có bắt đầu. Như vậy cũng tốt, bởi vì không có bắt đầu sẽ không kết thúc, không kết thúc sẽ không tổn thương. Mà thật ra có tổn thương thì cũng là do mình cả thôi.

Dặn nàng chạy xe cẩn thận nhưng chắc nàng không nghe. Nàng là một người có cá tính mạnh mẽ. Mình đi bộ một quãng đường nữa. Đi ngang Hàng Xanh, tranh thủ so sánh đồng hồ lớn với đồng hồ đeo tay của mình, thấy 2 số khớp nhau. (Đồng hồ đeo tay này là của mẹ, tặng lại cho mình nhân dịp mình tìm được việc làm). Đúng 9h20 phút tối. Chia tay nàng tại góc Hàng Xanh. Tối về lên face book, có tín hiệu của nàng, một cái status mới, đủ biết rằng nàng về bình an. Xin tấm ảnh của thằng bạn trong nhóm tám, post lên kèm một đoạn thơ buồn, ghi dấu chút ít kỷ niệm. Cám ơn cuộc đời, vì đã không quá khắc khe với mình nên đã ban cho mình những người bạn rất thân thiết và rất quan trọng trong những năm đại học, những năm mà mình tưởng rằng đã quá muộn màng để kết bạn. Mặc dù cuộc đời đã làm ta chia ly, nhưng không có chia ly thì làm sao có niềm vui khi gặp mặt, cũng làm sao biết được sự quý giá của khoảng thời gian ở bên nhau.

Đã sang ngày mới rồi, vài tiếng nữa mình phải có một chuyến đi dài, mình sẽ kể lại sau. Giờ đi ngủ thôi. Ngủ ngon nhé! Những người bạn của mình. Các bạn là dấu nhấn rất đẹp, rất đẹp trong cuộc đời mình. Mình chưa bao giờ khóc vì bạn bè cả, nhưng lần này, mình sẽ vì các bạn mà rơi lệ. 

Thành phố Hồ Chí Minh, 0h12 phút sáng, ngày 23 tháng 9 năm 2012. Nguyễn Thanh Trúc, khóc vì bạn, có những giọt hạnh phúc, và có cả những giọt chia ly.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét