28 thg 9, 2012

Tạm biệt thành phố

Ngày 28 tháng 9 năm 2012. Mình tranh thủ viết những dòng này khi còn ở thành phố. Mong muốn giữ lại một chút tình cảm, một chút kỷ niệm. Sau khi về nhà có lẽ sẽ sửa chữa lại nhưng tâm trạng vẫn là tâm trạng khi ở thành phố.

Sáng nay mưa to quá, nhưng cuối cùng cũng đi nhờ taxi với một vài người bạn ghé vào công ty. Tranh thủ ăn trưa với những bạn khác. Đó điều là những người đồng nghiệp chân thành, thân thiện. Cảm thấy rất vui vì mình được quen biết những người như vậy.

Vẫn còn di chứng của cuộc vui hôm qua. Mình uống ít nhất cũng khoảng 20 cốc bia. Lần đầu tiên mình uống nhiều như vậy. Cảm thấy khá ngạc nhiên với khả năng "tửu lượng" của mình. Xem ra ý chí của mình cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng đủ sức lê "thân xác" về đến phòng trọ. Thật ra thì mình cũng không phải là người ham chơi, ham nhậu nhẹt, nhưng mà vì nhiều người nhiệt tình quá, lại có thêm các vị lãnh đạo nữa, nên cũng cố gắng "nốc" toàn 100% cả. Ngoài ra còn có chủ động đi chúc một số người khác.

Tối mấy bạn rủ đi ca nữa, nhưng cũng mượn cớ mệt mà từ chối. Lý do thì đơn giản, mình ca rất tệ, mà không phải ai cũng như hội tám, có khả năng chấp nhận tiếng ca của mình nên mới từ chối. Nghĩ ra rằng trên đời này tri kỷ khó tìm thật. Về đến phòng rửa mặt sơ là lăn ra ngủ. Tối đó tụi bạn cũng phòng cũng về sau, mình tỉnh giấc rồi lại ngủ không được, lên face book trả lời vài tin nhắn.

Thì ra cảm giác say là như vậy, cả trời đất như quay cuồng hết lên, không làm chủ được tay chân đầu óc của mình nữa. May mà ý chí của mình tương đối cứng cỏi, nên không bị gục ngã và làm những việc mất khống chế. Nôn ra gần hết, để bụng đói mà ngủ. Ngủ hết một giấc, sáng nay tuy vẫn còn hơi mệt nhưng đầu óc đã tỉnh táo, sức khỏe khôi phục được phần nào. Chắc trong tương lai, mình sẽ có nhiều cuộc ăn chơi như vậy, một phần là do công việc của mình, một phần là do hội họp bạn bè... Tự nhủ với bạn thân rằng mình sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, không để một chút tổn thương nào sau những cuộc vui như vậy. Bởi vì, người chịu tổn thương sẽ không phải có mình mà còn có cả những người thân của mình nữa.

Hôm qua, trước tiệc liên hoan đã đọc cho mấy bạn trong công ty một bài thơ, xem như là chia tay. Mặc dù không biết mọi người có "cảm" đối với thơ của mình hay không, nhưng cũng cố gắng thể hiện tình cảm chân thành nhất. Bài thơ này mình viết cách đây mấy tháng, khi chia tay mấy đứa bạn đại học, nhưng nghĩ lại cũng thấy phù hợp với hoàn cảnh như hiện nay. Tự nhiên muốn dùng thơ để nhớ kỷ niệm, xem thơ là một chất xúc tác cho tình cảm.

Lưu luyến xứ
"Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở..."
(mượn thơ Chế Lan Viên đề từ)

Tên "Lưu luyến xứ" là mình lấy ý từ mấy câu "Vũ Lâm Linh" của Liễu Vĩnh thời Tống: "Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát, chấp thủ tương khan lệ nhãn, cánh vô ngữ ngưng yết". Nghĩa là đang lưu luyến thì chiếc thuyền đã giục ra đi, nm tay nhìn nhau mà nước mắt đầm đìa, lời nghẹn ngào khó nói...".
Câu đề từ là mượn lời thơ của Chế Lan Viên, bài "Tiếng hát con tàu". Nhưng cũng không muốn ghi hết câu, chỉ vì mình còn chưa biết vùng đất Sài Gòn này có trở thành một phần tâm hồn mình hay không "Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn".

Là ở hay đi cũng thế thôi

Lòng ta vẫn giống chiếc hoa trôi
Bốn năm nhìn lại mà ngơ ngác
Ta đã đi qua một góc trời.

Bốn năm ở đây chính là bốn năm đại học. Trước kia, mình là một chàng trai tỉnh lẻ, còn chưa biết nhiều chuyện. Bước chân vào thành phố cũng học hỏi được nhiều, và tất nhiên, cũng tiêm nhiễm được một ít thói quen xấu của người thành phố. May mắn là chưa còn xấu quá, đến mức phải răn đe chính bản thân mình hay dằn vặt vì tội lỗi. Cuối cùng thì cũng đã qua rồi. Lát nữa tàu hỏa chạy, mình sẽ nhớ về thành phố, nhớ về những kỷ niệm khó quên, nhớ về những người bạn, nhớ về một góc trời đã ghi dấu ấn của mình trên từng hàng cây, từng con đường.

Góc trời lưu luyến đã trôi qua
Đất khách, quê người, kỷ niệm ta
Tạm biệt nhau rồi ai có nhớ
Những ngày tuổi trẻ, những ngày xa.

Hy vọng là mình đi rồi sẽ có người nhớ đến mình như mình đã từng nhớ đến người. Cuộc sống thật là lạ. Mỗi chúng ta đều cho nhận không bằng nhau, người này nhận ít thì lại cho nhiều, người kia cho ít thì lại nhận nhiều. Tự cười chính mình, mình vẫn còn chưa cho đi nhiều lắm, chỉ đủ vừa đủ để bản thân không phải nuối tiếc về quá khứ, nuối tiếc về những gì đã qua. Tạm biệt thành phố, tạm biệt một thời tuổi trẻ của mình. Tuần tới mình đã đi làm rồi, chính thức bước chân vào đời, với bao chông gai và trắc trở, không còn bình yên và hồn nhiên như xưa nữa.

Công viên Lê Duẩn nhớ chiều nay
Bánh tráng no rồi, nước ngọt say
Bên cạnh nhà thờ xe vội vã
Hoàng hôn đỏ gạch tạm chia tay.

Mình muốn mở đầu bài thơ bằng công viên Lê Duẩn. Nơi đây là nơi tụi mình (mình và nhóm tám) ghé nhiều nhất. Đặc biệt là thời gian còn thực tập, khi nào rảnh rỗi thì tụi nó đều kéo nhau ra đây cả, ăn bánh tráng nướng, bánh tráng trộn, uống nước ngọt, cafe rồi thay nhau trả tiền. Nghĩ ra mình rất hạnh phúc vì quen biết và thân thiết với những người bạn hồn nhiên vô tư như vậy. Không biết mai mốt tụi nó có còn nhớ đến mình nữa không, nhưng mình vẫn rất quý những phút giây này.

Nhà thờ Đức Bà chiều nay không khí rất ảm đạm, một cơn mưa từ sáng tới chiều mới vừa kết thúc. Người và xe vẫn còn đông nhưng không được cái không khí tấp nập như hôm nọ tụ tập hội tám. Trên đường từ công ty ra, mình đi ngang qua mấy chỗ có chim bồ câu đáp xuống ăn. Lũ chim rất dạn, chúng quấn quanh chân người để mà mổ thóc. Chỉ khi có một vài tiếng xe máy chạy sát lề thì mới sợ hãi bay lên, liệng một vòng tới đỉnh tháp chuông nhà thờ rồi lại đáp xuống lại, lại mổ thóc như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Mình đứng nhìn thật lâu những cánh chim tung bay, tự nhiên ước muốn một cuộc sống, một cách sống tự do tự tại như chúng. Mình mỉm cười, ngó lên tháp chuông. Đồng hồ chỉ 1h 7 phút, tự chỉnh lại đồng hồ đeo tay của mình cho đúng như vậy. Tự nhiên cảm thấy nhớ Hàng Xanh. Hôm nọ, một cô bạn chở mình sau chuyến họp mặt về, có đỗ qua Hàng Xanh. Mình cũng chỉnh đồng hồ với Hàng Xanh. Trái tim chợt rung lên từng chập, cảm khái về cuộc đời và số phận.

Nguyễn Huệ đường hoa chợt ghé sang
Nay mùa hoa rụng khách lang thang
Ngẩn ngơ nhìn lại tòa cao ốc
Nhớ thuở mê say bước rộn ràng.

Mình có đôi lần ghé qua đường hoa Nguyễn Huệ, tiếc là không phải vào dịp tết nên chưa bao giờ được ngắm đường hoa cả. Đường hoa bây giờ chỉ nằm trong tưởng tượng của mình thôi. Giờ đã là cuối thu rồi, xem như là mùa hoa rụng hết. Con đường giờ mưa gió, không khí hơi lạnh. Trưa nay cũng mới ghé ngang đó, mưa rơi ướt hết cả đầu tóc. Xa xa là tòa cao ốc, tòa nhà cao nhất thành phố. Mình đã có duyên ghé vào đó một lần, lên tới lầu 23 dự một chương trình hội thảo. Hồi đó còn lạ lẫm, nhưng tuổi trẻ bồng bột, bước chân luôn nhanh và gấp gáp. Trong trái tim thì tràn đầy nhiệt huyết, mê say. Có chụp một tấm ảnh lấy khung cảnh từ trên cao xuống, bạn bè đùa nhau tòa nhà này giống búp măng, măng trúc, xem ra cũng có ý vị.

Qua đường Đồng Khởi bỗng phân vân
Đèn đỏ ngày xưa giữ bước chân
Chính tại nơi đây đời mở cửa
Đưa ta vào giữa chốn phong trần.

Đường Đồng Khởi là một con đường cổ, không nhớ rõ ràng là bao nhiêu năm nhưng chắc là nó có từ thời thuộc Pháp. Giờ nó là đường một chiều, xe chạy theo hướng từ nhà thờ lớn xuống. Trụ sở chính của công ty nằm ngay trên con đường này. Hồi xưa đi thực tập, mình thường giữ xe gần đó rồi đi bộ vào công ty, có băng qua một cái đèn xanh đèn đỏ, đôi lúc đứng lại ngắm nhìn dòng người tấp nập. Đồng Khởi chính là nơi ghi dấu cho sự bắt đầu nghề nghiệp của mình, một nghề khá vất vả, căng thẳng, áp lực nhưng cũng có nhiều cơ hội gặp gỡ và học tập. Xem như là "phong trần" cũng không phải là quá lắm. Ăn thì ăn cơm bụi, nhiều lúc ăn cơm người. Ngủ thì khỏi phải nói, ngủ tại chỗ làm việc, điều kiện tốt thì có chiếu trải, không tốt thì kê ghế sát vào nhau cũng thành giường. Vậy mà ngủ được một giấc buổi trưa cũng thoải mái. Mai này, không biết mình có còn bước qua con đường này nữa không, nhưng sẽ cố gắng ghi nhớ về nó như là một bước ngoặc của cuộc đời.

Con đường quen lắm Nguyễn Minh Khai
Người cũ không còn bóng một ai
Bên góc ngã tư đường Ngọc Thạch
Đôi lần vấp ngã, vết thương dài.

Nhà văn hóa Thanh Niên nằm ngay trên góc ngã tư đường Nguyễn Thị Minh Khai và Phạm Ngọc Thạch. Hồi xưa thường bước qua đây, ghé vào để tham gia một vài chương trình. Trong đó có một cuộc thi lớn mà mình cùng các đồng đội, đồng chí đã chuẩn bị từ lâu thật lâu, cũng bỏ công sức khá nhiều, đạt được một số thành tựu. Nhưng gần đến cuối cùng thì lại gãy cánh, thiếu một chút bản lĩnh, một phần may mắn. Đó xem là một trong những "vấp ngã" đắng cay của cuộc đời mình. Vì cái ngã này mình và các đồng chí đã mất không biết bao nhiêu là thời gian và tâm sức. Vết thương thì giờ đã lành rồi, không còn đau như ngày trước nữa, nhưng lâu lâu nghĩ lại vẫn cảm thấy tiếc nuối, thương thì lành nhưng sẹo thì lưu vĩnh viễn. Giờ các đồng chí của mình đã đi mỗi người một ngả, cảm thấy nhớ một thời sánh vai nhau cùng chiến đấu, dưới tên tuổi của ngôi trường đại học.

Hồ cũ Con Rùa nước đục trong
Tim ai lỗi nhịp, má ai hồng
Áo ai đáy nước hồn nhiên trắng
Rung động một lần vị kẹo bông.

Lần đầu tiên mình ghé hồ Con Rùa mình đã rất ngạc nhiên vì cái tên của nó. Sau này mới biết hồi xưa hồ này có tượng của một con rùa nhỏ nằm ngày cạnh, giờ nó đâu mất tiêu rồi, nhưng người ta vẫn quen gọi là hồ Con Rùa. Cơ sở chính của trường mình học nằm ngay cạnh nó nên lâu lâu cũng có dịp chạy ra chơi, vừa đi trên mấy bậc quanh bờ hồ vừa ngắm cảnh. Hồ Con Rùa cũng là nơi ghi dấu bước chân của mình và nhóm tám. Tụi mình tụ tập quanh đây để ăn bánh tráng nướng, uống nước ngọt. Hiện tại thì bạn bè ai cũng có công việc hết rồi. Mọi người đều rất bận rộn nên không thể gặp nhau thường xuyên nữa. Chính tại nơi đây có một người con gái đã đi qua cuộc đời mình. Nàng không phải là "Diễm của ngày xưa" nhưng còn thơ mộng hơn cả Diễm. Nhớ lúc đó nàng mặc áo trắng như bông. Bạn mình cũng mua cho mình một chiếc kẹo bông trắng tinh nên thường ví nàng với "kẹo bông gòn". Đây cũng là lần đầu tiên mình ăn kẹo bông nên cũng có nhiều cảm giác đặc biệt. Mặc dù trước kia có thấy qua kẹo bông nhưng chưa bao giờ nếm thử cả. Có làm hơn trăm bài thơ về nàng, nhưng không công khai ra. Tình cảm đúng là khó nói, đến lúc người ta còn chưa sẵn sàng, khi người ta đã sẵn sàng thì đã trôi qua mất rồi. Tự xem, đây là một kỷ niệm đẹp của cuộc đời.

Qua đường Đình Chiểu buổi trưa nay
Xe buýt chen chân chuyến khách đầy
Phảng phất xa xôi đường Cách Mạng
Nụ cười ai đó vẫn mê say.

Hồi trước chưa có xe máy, mình toàn đi xe đạp, đi bộ và xe buýt. Trong đó, đi bộ là nhiều nhất. Vì mình học gần Nguyễn Tri Phương, một cơ sở khác của trường. Trường mình có nhiều cơ sở nên sinh viên cũng phải đi lại nhiều mỗi khi có tiết học ở các cơ sở khác nhau. Có lẽ đây cũng là một phần nguyên nhân làm cho sinh viên trường mình khá năng động. Lâu lâu có buổi học hay hội thảo ở cơ sở chính Nguyễn Đình Chiểu là mình lại đi bằng xe buýt. Xe 150 chỉ dừng trước cổng trường theo chiều đi, còn chiều về thì dừng lại ở khá xa, mình phải đi bộ tới trường. Thường thì mình cố gắng đi thật sớm, vì vào giờ cao điểm vừa hay kẹt xe nên xe buýt chạy chậm, lại vừa đông người lên xe buýt, chen chúc rất mệt mỏi. Cảm thấy rất phục cho mấy đứa bạn ở trọ xa, tụi nó toàn đi xe buýt cả, lâu lâu có tư vấn thông tin xe buýt gì lại gọi điện cho tụi nó.

Xe buýt tuyến về chạy cắt ngang qua Cách Mạng Tháng Tám. Con đường này cũng tương đối đông đúc, rất thường xuyên kẹt xe. Lâu lâu mình còn có dịp qua con đường này. Nàng ở trọ đâu đó quanh đây, nhưng mình không biết địa điểm cụ thể. Đã gạn hỏi rất nhiều lần, nàng đều nói tránh cả. Chắc là người ta không thích bị làm phiền. Thôi kệ, chuyện đời đều do duyên cả, không cưỡng cầu làm gì, có cưỡng cầu cũng không được, mà lại còn bị tổn thương nữa.

Buổi chiều dạo bước Nguyễn Tri Phương
Thổn thức đâu đây một mái trường
Không có người xưa ta lặng ngắm
Nghĩ về nhà cổ đã phong sương.

Nơi mình học thường xuyên nhất là cơ sở Nguyễn Tri Phương. Nhà trọ gần đó nên rất thích đi bộ. Lâu lâu lại ghé thư viện để đọc sách. Thỉnh thoảng lại bị bạn bè bắt gặp. Ai cũng khen là mình chăm chỉ cả, nhưng thực ra mình toàn đọc sách linh tỉnh cả, còn sách học tập thì đến khi nào sắp thi cử mới nhồi nhét. Trường mình rất đẹp, ở khu vực trung tâm có một ngôi nhà cổ, 3 tầng lầu, thư viện nằm ở đó. Phía dưới là căn tin. Phía sau là bãi để xe 2 tầng. Đặc biệt xung quanh có nhiều gốc phượng, không khí khá mát mẻ vào buổi trưa. Thỉnh thoảng mình cũng ngồi ở ghế đá, dưới mấy gốc cây nghỉ mệt, trong bóng mát của mấy gốc phượng, một số bài thơ của mình cũng ra đời tại đây. Mấy năm cuối đại học, mình học trên lầu 5 ở phía sau nhà cổ, có thang máy nhưng đông quá nên đành leo thang bộ. Giờ nghĩ lại thấy phục bản thân mình, leo vậy mà vào lớp vẫn thở đều, tim không đập nhanh, chân không mỏi. Cảm thấy rất vui đối với những ngày học tập trên giảng đường. Những ngày đó thật thú vị và bình yên.

Trà sữa bên đường chợt ghé qua
Bạn thân đâu mất, chỉ còn ta
Thời gian có xóa "tình quen biết"?
Chè thái quán xưa vẫn đậm đà?

Gần nơi mình học, cũng ở trên cùng một con đường có rất nhiều quán trà sữa mà mình cũng đã vài lần ghé qua. Trong đó có một quán trà sữa có wifi khá nổi tiếng, tên là "Hoa Hướng Dương", được bài trí theo phong cách của Nhật Bản. Mình với bạn mình thường đến đây ôn bài, nói chuyện. Trà sữa ở đây cũng không khác mấy với các quán khác nhưng chắc là nhờ có wifi nên giá cả có phần cao hơn. Tuy nhiên được cái không khí mát mẻ, có điều hòa, tương đối thuận tiện cho việc học tập. Món nổi tiếng nhất quán tất nhiên là trà sữa Hoa Hướng Dương, tuy nhiên mình chưa nếm thử bao giờ cả nên cũng không biết nó có ngon hay không. Nhưng nghĩ chắc là không khác lắm so với mấy món khác. Hy vọng một ngày trong tương lai, mình sẽ quay trở lại quán này, ngồi chung với tụi bạn, gọi vài ly trà sữa, vừa nói chuyện, trêu nhau, cười đùa thỏa thích. Ngày đó chắc còn xa lắm.

Cũng trên con đường đó có mấy quán chè Thái nổi tiếng, trong đó phải kể tới quán Ý Phương. Lần đầu tiên ăn chè Thái, mình với tụi bạn đã ghé quán này. Nhớ hồi đó còn là thành viên của một câu lạc bộ trong trường, sau mỗi lần chạy sự kiện, tụi nó lại kéo nhau ăn chè Thái chúc mừng. Nói thật trước giờ mình chưa biết chè Thái là gì cả, giờ ăn vào mới biết hóa ra hương vị chè Thái là như vậy, ngọt, có đá, có hương sầu riêng và các loại trái cây. Mình thích sầu riêng nên ăn cũng ngon miệng không kém. Nói về sầu riêng, gần đây có mấy đứa bạn cùng công ty từ Hà Nội vào, tụi nó mua mấy ký sầu riêng, nghe đâu 50 nghìn một ký, nhưng không đứa nào ăn được cả, cuối cùng thì mình xử lý toàn bộ. Nghĩ thật lạ, cũng một mùi vị đó, sao mỗi người lại cảm thấy khác nhau? Phải chăng, thế giới của mỗi chúng ta đều khác nhau, và mỗi người đều nhìn thế giới theo cách riêng của họ? Để tìm được câu trả lời thì mình còn phải nếm trải nhiều mới biết được.

Tối dạo trên đường Nguyễn Chí Thanh
Mấy hàng cây lá vẫn còn xanh
Quán cơm hẻm nhỏ dần thưa khách
Túc xá ai về vội bước nhanh.

Cắt đường Nguyễn Tri Phương là đường Nguyễn Chí Thanh. Trên đường đi học về, mình có đi ngang con đường này vài lần. Đường đi thì xa hơn so với con đường hằng ngày mình vẫn đi nhưng mình muốn nếm trải cảm giác mới mẻ, lại thích ngắm phong cảnh nên cũng cố mà đi bộ. Có một nhà nghiên cứu nào đó đã khuyên rằng nên thay đổi con đường đi hằng ngày, vì làm như thế sẽ giúp trí nhớ của chúng ta tốt hơn. Mình cũng cố gắng phát huy như vậy. Trên con đường này có ký túc xá của trường mình. Mình chưa ghé bao giờ nên không biết bên trong nó như thế nào, nhưng đứng ở ngoài nhìn vào thì trông khá cũ và lộn xộn. Hồi trước, lúc mới vào đại học có xin vào đó nhưng không được, người ta yêu cầu phải thuộc diện chính sách. Hai bên đường trồng cây xanh rất đẹp. Mấy cây này cũng đến hàng chục tuổi, mình không biết rõ cụ thể những chắc là lớn tuổi hơn mình nhiều. Bên kia đường, có mấy hẻm nhỏ rẽ vào, trong một hẻm là quán cơm mà dân sinh viên thường hay ăn cơm. Mình cũng có ghé vào đó ăn cơm vài lần. Cơm ngon, giá rất rẻ, đúng kiểu sinh viên, nhưng vệ sinh thế nào thì mình không chắc. Lâu lâu bạn mình lại than phiền trong rau muống có con sâu. Mình ăn vào còn chưa có vấn đề gì cả, chắc là cũng ổn. Đứa bạn cùng phòng mình học quản trị kinh doanh, lâu lâu nó lại suy nghĩ vài dự án. Riêng mình, mình nghĩ nếu mình đi kinh doanh thì mình sẽ bán cơm cho sinh viên, giá rẻ, nhưng hợp vệ sinh. Bởi vì mình hiểu số kiếp sinh viên ăn cơm bụi khổ như thế nào, mình cũng đã từng là một sinh viên như vậy. Nhưng may mắn là mình không đi làm kinh doanh, cho nên vấn đề này chắc không cần phải suy nghĩ nhiều.

Thành phố đêm nay vắng ánh trăng
Về Sư Vạn Hạnh có buồn chăng?
Bên đường quán cóc đông người nhỉ?
Chè đậu một nghìn giá mới tăng.

Mình ở trọ lên lầu 3 của một chung cư đường Sư Vạn Hạnh. Đó là một căn phòng nhỏ, chật hẹp, để đồ xong rồi còn đủ chiều ngang 2 miếng gạch bông để nằm ngủ. Những khi về tối mình thường lẩm nhẩm mấy cây hát của Trịnh Công Sơn: "Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đóa hoa tường vi...", xem như là chủ động tạo tình cảm với nơi mình ở, dù gì mình cũng ở liên tục chỗ đó tới 4 năm, nếu không điều chỉnh cho phù hợp thì khó sống lắm.

Phía dưới đường người ta bán đồ ăn rất nhiều, có quán nhậu, quán cafe, quán chè, quán cơm... Tất nhiên mình chưa ghé vào mấy quán nhậu bao giờ, nhưng cơm, chè thì đều ghé qua cả. Thường thì mấy quán này rất đông khách, chủ yếu tất nhiên vẫn là sinh viên tụi mình. Phía cuối phố có một quán chè rất nổi tiếng, tụi bạn vẫn hay gọi là chè một nghìn. Mình có duyên ghé đây một lần. Người ta dọn lên đủ loại chè, chè đậu có, chè chuối có, chè gì gì nữa, lung tung lắm, mình không nhớ tên. Mỗi chén chút xíu, giá một nghìn. Đây là giá hồi đó, không biết bây giờ giá lên bao nhiêu nữa, nhưng chắc chắn là có tăng lên. Kinh tế mà, lạm phát, giá xăng dầu, điện nước... đều ảnh hưởng tới giá chè cả. Lúc chưa ăn ai cũng tò mò cả, ăn vào thì mới thấy ngọt ơi là ngọt, rất mau ngán. Chắc đó là lý do người ta bán chén nhỏ xíu. Bán chén to sợ khách hàng không dám ăn nữa. Mà ai mua đủ loại chè thì người ta còn khuyến mãi thêm một ít xôi đậu nữa, chè đậu ăn với xôi đậu, ăn nhiều chắc cũng may mắn lên, đi thi đâu đậu đó. Mình mới ăn một lần nên chắc còn rớt dài dài.

Lữ khách bơ vơ giữa cuộc đời.
Người đi còn lại lệ ta rơi
Ta đi nào biết ai người khóc?
Chỉ có mình ta với đất trời.

Lưu luyến mà ta lại bước mau
Thôi đành nuôi mộng hẹn ngày sau
Chia tay biết đến bao giờ gặp
Dừng mãi bên đời để nhớ nhau.

(Thanh Trúc, Lưu luyến xứ)

Viết xong hai đoạn thơ kết thúc tự nhiên cảm thấy lòng buồn vô hạn. Có lẽ mình đã buồn trước đó rồi, trời sinh đa cảm, cảm giác tương đối phức tạp, nhờ thơ mà đơn giản hóa đi. Nghĩ ra nếu đời không có thơ thì chắc mình bị bệnh trầm cảm quá. May mắn là cuộc đời tuy nhiều lúc không như ý mình nhưng nó cũng đã cho mình nhiều thứ. Cám ơn cuộc đời đã tặng cho mình một thế giới quan, cách nhìn và cách nghĩ rất đặc biệt. Mặc dù tương đối khác người, cũng có nhiều người than trách, nhưng mình vẫn thích cách sống đó. Sau này, có thể vì công việc mà mình tạm thời sống không thật với bản thân, có thể mình sẽ thay đổi về cách ứng xử, thái độ làm người, nhưng tin rằng tình cảm bên trong mình sẽ không bao giờ thay đổi, như chính lúc này đây, đang viết những dòng này và chờ đợi chuyến tàu đêm xuất phát.

Sáng mai, mình sẽ về đến nhà. Là nhà duy nhất trong tim mình.

Tạm biệt thành phố. Hy vọng có ngày gặp lại. Ta sẽ mơ về ngươi.

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 28 tháng 9 năm 2012. Lúc 15h 47 phút.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét