26 thg 9, 2012

Thu muộn phong trần

Ngày xưa náo nức thắp đèn sao
Nếm bánh trung thu vị ngọt ngào
Xem múa kỳ lân cười khúc khích
Hóng làn gió mát, ngắm trăng cao.

Đèn lồng phản chiếu mặt thơ ngây
Vị ngọt mang đi trọn tháng ngày
Trăng gió len theo từng giấc ngủ
Cười trong mộng mị lịm mê say.



Người ta ai cũng lớn dần lên
Chuyện cũ ngày xưa cũng sẽ quên
Kỷ niệm hồn nhiên nay khó kiếm
Phai tàn như giấc mộng không tên.

Thế sự xoay vần tựa giấc mơ

Lòng ta thương cảm viết nên thơ
Hỏi rằng thế sự ai người hiểu
Ta nếm nhân gian đủ hững hờ.

Ai biết tim ai vẽ chuyện thừa

Giật mình gió mát chuyển thành mưa
Trung thu nay đã lòng ta khác
Mộng mị không còn đẹp buổi xưa.

Thuở ấy lòng ta chẳng vội vàng

Rong chơi mặc kệ bụi thời gian
Thu này ta đã hai hai tuổi
Nuối tiếc thơ ngây nở chóng tàn.

(Thanh Trúc, Thu muộn phong trần, lấy ý từ câu thơ "Thu muộn phong trần rữa nhụy lan")

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét