16 thg 9, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Du lịch Đại Nam

Sau một tuần đào tạo nội bộ, thứ 7 ngày 15 tháng 9 năm 2012, công ty tổ chức cho các tân nhân viên một chuyến du lịch Đại Nam. Phải nói rằng từ trước đến giờ mình chưa biết Đại Nam là gì cả, đến bây giờ mới biết. Mặc dù mình không phải là người chạy theo những thú vui hào nhoáng bề ngoài nhưng cũng thấy có nhiều thứ hấp dẫn.

Xe xuất phát khoảng 7 giờ rưỡi, hình như là xe 45, 50 chỗ ngồi gì đó. Mình quên mang theo túi nilong, may mà sức khỏe tốt, không bị say xe. Ấn tượng với 2 chị dẫn đoàn đi, là nhân viên cũ, lớn hơn mình 4,5 tuổi gì đó. Chị trưởng đoàn tên Lâm, khá xinh và rất vui tính, trên xe bày ra nhiều trò thú vị. Chị còn giới thiệu bản thân nữa, hình như là có 3 mối tình đã "kiss" và 11 mối tình khác. Nghĩ ra chắc người ta nói dối cho vui chứ con gái nào mà như thế. Kiểu này ế là chắc. Chị phó đoàn thì ít nói hơn chị trưởng đoàn tí xíu, nguyên nhân là do bị trưởng đoàn giành nói hết, tên là Tiên, lo đủ thứ chuyện, tính tình hào sảng phóng khoáng. Thực tình thì mình không thích mấy trò chơi đặt tên kiểu gây cười cho lắm, nên lên xe cũng giả bộ mệt mỏi, từ chối tham gia.

Xe chạy cũng hơn tiếng đồng hồ thì tới Đại Nam. Đây là một khu du lịch khá quy mô. Vào cửa tụi mình được ngắm nhiều cảnh đẹp, đi thăm sở thú, chơi nhiều trò thú vị. Mình thì thích chen vào giữa mấy tấm ảnh nên có lẽ là một trong những người chụp ảnh nhiều nhất. Cái này không phải là vấn đề gì cho lắm, mà vấn đề là làm cách nào để liên lạc các chủ máy ảnh để xin ảnh làm kỷ niệm. Mình ấn tượng nhất là mấy cái cổng chào với đủ loại thơ, đọc lên nghe rất có khí thế, mang phong vị hoài cổ, kính cẩn. Trong đó có một cái cầu rất to, leo lên trên nhìn xuống dòng nước xanh phía dưới, không khí mát mẻ dễ chịu. Đó là khi lên cầu chứ cả chuyến đi tuy không nắng nhưng cũng có cái oi bức của miền nam và buổi chiều còn mắc mưa gần tiếng đồng hồ nữa. Hình như mấy đứa bạn mình tụi nó không đi bộ giỏi cho lắm (ít nhất là giỏi bằng mình) nên mình thường đi trước cả. May mà người ta còn trang bị mấy chuyến xe lửa miễn phí để di chuyển giữa các vùng xa. Gọi là xe lửa thôi chứ thực ra đó là một kiểu xe kéo thông thường gắn vào mấy cái toa chở người. Xe chạy gió mát lùa vào rất dễ chịu. 

Phải nói rằng mình khá ấn tượng với một cô bạn khác. Thường thì nàng mặc váy công sở khoe đôi chân trắng nên mình cũng chú ý đôi chút. Trong chuyến đi cũng cố gắng gây ấn tượng, đi gần nàng, chuyện trò với nàng. Tiếc là tính người ta thích nói nhiều, thuộc tuýp người hời hợt, nội tâm cách biệt nên mình không tiếp xúc được nhiều. Ngoài ra mình còn chú ý một chút đến chị trưởng đoàn, chiều cao khiêm tốn nhưng khá dễ thương, nhưng mà chắc người ta chỉ xem mình như em.

Nhiều chuyện nhất phải kể là về sở thú. Tiền vé thì công ty lo nên tụi mình chỉ đi vào và tham quan thôi. Rất nhiều loại thú, gồm toàn động vật quý hiếm. Ngoài ra còn có một số loại cá và chim. Mình ấn tượng nhất là con hổ trắng với bước đi uyển chuyển, ngoài ra còn có mấy con hổ thường được nhìn ở cự ly gần (tất nhiên là phải có rào kính ngăn cách). Sư tử thì hơi kém phong độ, nhưng cũng mang lại khí tức nguy hiểm. Mình để ý một chú voi rất tội nghiệp, tai nó bị người ta xỏ dây, còn bị rách te tua nữa. Vòi thì hình như có một lỗ thủng. Nghĩ cảnh sống thiếu tự do, hằng ngày phải tìm vui cho kẻ khác là mình lại nhớ tới bài "Nhớ rừng" của Thế Lữ. Tự an ủi rằng chắc có lẽ nó sẽ được nuôi nấng tốt hơn và an toàn hơn so với ở ngoài hoang dã. 

Từ sở thú về thì tụi mình đi ăn cơm, nghỉ trưa và buổi chiều chơi một vài trò chơi nữa. Mình may mắn hỏi thăm một vị khách và được tặng một chiếc bản đồ, tụi bạn đứa nào cũng hiểu lầm mình có tài ngoại giao cả. Khu vực đầu tiên mình vào là nhà tuyết. Tất nhiên là phải có vé vào cửa, của công ty lo. Mình bị ấn tượng với cái thanh chắn cổng ba chân, phải đưa vé rồi mới được người ta điều khiển cho vào. Mỗi đứa được phát cho một bộ áo chống lạnh bao gồm ủng, áo màu và găng tay. Hình như áo của nam màu vàng còn của nữ màu đỏ. Lần đầu tiên mình biết tuyết là như thế nào, đáng tiếc là đây chỉ là nhân tạo, không có chút khí tức nào của tự nhiên cả. Nhớ tới lời cô bạn thân nói, giống y như cảm giác chui vào tủ lạnh. Mỗi đứa phải tự kéo một cái phao trượt lên trên dốc, bước vào và trượt xuống. Lần đầu còn cảm thấy áp lực, mấy lần sau cũng quen dần. Mình bị một bạn đụng vào, văng ra khỏi xe, ủng bị tuột, may mà không bị thương gì, chỉ có hơi cóng bàn chân nên phải vội xin ra. Cũng may nữa là trước đó mình đã nhờ tụi bạn chụp mấy tấm ảnh rồi nên cũng thỏa mãn. 

Sau đó là màn xem film 4D. Mỗi người có một cái mắt kiếng và vào trong phòng tối xem film. Người ta chỉ chiếu một ít cảnh phiêu lưu dò thám vào khu mỏ bị bỏ hoang, nhưng hiệu ứng rất tốt, làm người xem như nhập vào nhân vật. Cảnh vật thì sống động hẳn lên, đó là chưa kể tới người ta còn làm cho ghế xốc ra sau và phun nước, tạo gió vào mặt mình. Mình cũng la ghê lắm, còn tóm tay một cô bạn ngồi bên cạnh, may mà người ta không hiểu lầm mình. 

Sau đó là màn chạy xe đụng. Vì thiếu tiền vé nên mỗi đứa phải góp thêm vào. Mình đi chung với một cô bạn khác trên xe, do mình cầm lái. Tiếc là xe chạy chậm quá, không đáp ứng nhu cầu va chạm. Mình cũng làm quen với việc bẻ tay láy, còn được khen là khá thành thạo. Trò chơi diễn ra rất nhanh, khoảng 15, 20 phút gì đó rồi bị người ta đuổi ra. Đứa nào cũng tiếc nuối cả.

Cơn mưa chiều chặn tụi mình lại cũng hơn nửa tiếng, làm tụi mình không đi thăm được khu vực ở trung tâm gọi là Kim Điện và vùng tắm biển. Nhưng mà cũng do là hết tiền rồi nên chị trưởng đoàn mới đề nghị đi về. Thế là chuyến du lịch cũng kết thúc, mặc dù có một số tiếc nuối nhưng mình cũng cảm thấy khá vui vẻ. Nghĩ rằng cuộc đời cũng không có nhiều dịp như vậy.

Chị trưởng đoàn đề nghị đi nhậu, sau đó đi hát. Ai cũng hào hứng tham gia cả, nhưng mình lại từ chối. Mượn cớ là mình mệt không tham gia thế thôi chứ thực tình thì mình cũng không quen tiếp xúc với những khoảng ăn nhậu như vậy. Đó cũng không phải là phản ứng tiêu cực gì mà chỉ là do sở thích cá nhân thôi. Một điều nữa là mình sợ tốn kém. Mình sẽ để dành tiền vào nhiều việc khác, nhưng không phải là ăn nhậu, mà có ăn nhậu thì cũng phải đi với những người bạn thân nhất.

Buổi chiều mưa kết thúc chuyến đi chơi, cảm thấy mình rút ra được một số kinh nghiệm về giao tiếp và cũng mở rộng thêm một số mối quan hệ. Có lẽ nó sẽ có lợi cho tương lai nghề nghiệp của mình nhưng mình không quan tâm. Điều mình quan tâm là ai trong số những người quen đó có thể trở thành những người bạn thân của mình, đáng giá cho mình dựa vào, chứ không phải là quan hệ theo kiểu đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét