25 thg 9, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Trung thu Lâm Hà

Lẽ ra mình phải viết những dòng tạm gọi là nhật ký này (hay là hồi ký nhỉ?) từ tối hôm qua, nhưng mà sau chuyến đi chơi hai ngày một đêm, cơ thể tự nhiên rã rời, đặt lưng xuống là ngủ "thẳng cẳng", chẳng còn hơi sức để viết. Thế nên hôm nay viết bù vậy. May mà ký ức còn khá tươi mới, cảm xúc tuy có trôi đi chút ít nhưng nhìn chung lại vẫn là vui vẻ, nhẹ nhàng, thoải mái.

Nhân dịp Trung thu đi làm từ thiện là truyền thống của công ty mình. Giai đoạn chuẩn bị bắt đầu từ hơn tháng trước. Tụi mình với danh nghĩa là tân nhân viên nên được ưu tiên tham gia, nhưng phải chuẩn bị vài tiết mục văn nghệ cho các em thiếu nhi nên hơi tốn thời gian. Lâm Hà là một địa danh miền núi, xa xôi cách trở, thuộc tỉnh Lâm Đồng. Trước khi đi nghe nói nơi đó mưa nhiều, rất lạnh nên cũng hơi sợ sợ, chuẩn bị sẵn áo ấm tất chân đầy đủ. 5h30 sáng Chủ Nhật xe xuất phát từ công ty, chở hơn 40 người. Tất nhiên là trước đó phải có màn vận chuyển đủ thứ linh tinh, bao gồm sách vở, bánh trung thu, nến, đèn lồng, bánh kẹo, nước uống... và một số thứ khác. Mình cũng tham gia đội vận chuyển nên cảm thấy hơi mệt, lên xe cứ ngủ chập chờn.

Sáng đó sợ say xe nên không ăn sáng, mặc dù lên trên xe các anh chị có phát thêm mỗi đứa cái bánh mì, mình cũng không ăn. Bốn năm đại học ít ra mình cũng đã quen với việc đi xe đường dài, chỉ khi nào thật mệt mới say xe thôi, không thì cũng tỉnh táo lắm. Nhưng cũng phải giữ gìn cẩn thận lắm mới được. Nhớ hồi học cấp 1, mới bước lên xe là say, cho dù xe chưa chạy. Tìm cách ngủ nhưng chỉ được một giấc nhỏ, chập chờn chập chờn. Xe đi quãng đường dài hơn 7 tiếng đồng hồ, tới hơn 1h chiều mới ghé được Lâm Hà. May mà trên xe có chị Thanh, hơn mình vài tuổi nhưng còn trẻ lắm, khuôn mặt rất dễ thương, bắt nhịp hát cho tụi mình mấy ca khúc thanh niên tình nguyện nên cũng hát theo đôi chút, tạo được tinh thần phấn chấn. Có một số ca khúc khi tối đốt lửa trại, mình cũng hát nhưng chẳng ai thèm nghe cả. Chợt thấy nhớ mấy đứa bạn trong nhóm tám da diết, mặc dù mới chia tay ăn nhậu từ hôm trước. Bạn mình mặc dù không thích nghe mình hát nhưng vẫn ủng hộ mình, mặc dù lời ca của mình cũng hơi khó nghe.

Điểm đến là một ngôi chùa, tên là Bửu Liên, chùa của các ni cô, được xây dựng tiếp giáp với sườn núi, mặt hướng ra một chiếc hồ rộng, nước phẳng như gương. Nói tới tên chùa thì lúc ra về, mình cố ý dạo quanh chánh điện một vòng, ngắm tượng Phật, xem sơ qua mấy tên kinh sách đặt trong tủ. Chợt chú ý đến hai câu đối treo hai bên điện thờ chính, đọc từ phải qua trái:

"Bửu cổ chung thinh giác tỉnh ái hà danh lợi khách
Liên kinh kệ ngữ hoán hồi khổ hải mộng mê nhân"

Bỗng nhớ tới truyện "Đại Đường song long" của Huỳnh Dị, tự cảm thấy thẹn cho chính mình vì mình cũng là "danh lợi khách" và "mộng mê nhân". Chẳng biết đến bao giờ mình mới bỏ qua được hết thảy những vẩn đục của thế gian.

Nghe nói ngày xưa, nơi này hoang vắng lắm, có một ni cô lên dựng một cái am nhỏ, rồi từ đó mới vận động quần chúng đóng góp thành chùa lớn hơn. Hiện giờ tuy còn hoang sơ nhưng đã có hơi ấm của con người và các du khách gần xa vãng lai.

Sau hàng tiếng đồng hồ xe chạy ngoằn nghèo, lên dốc xuống dốc, mình cũng đến nơi, ê hết cả mông. Cũng có một may mắn nữa là trên đoạn đường thỉnh thoảng cũng có vài phong cảnh nên thơ lãng mạn nên mình cũng có thêm chút động lực. Có mấy đoạn xe qua đèo, trên đó toàn mây mù bên sườn núi, nhìn xuống thăm thẳm mù mịt, tựa như tiên cảnh. Mình cũng được ngắm những cây thông, lâu lắm rồi chưa được ngắm, kể từ lần đi Đà Lạt hơn 5 năm trước. Tiếc là thông ở nơi này hơi ít, nhìn chưa đủ ghiền. Xe cũng có ghé trạm giữa đường, mình và mấy đứa bạn cùng công ty tranh thủ chụp vài tấm ảnh, có post lên face book nữa. Ảnh cũng dễ nhìn, mặc áo xanh, là màu đồng phục công ty mới phát.

Xuống xe, ăn cơm chay xong rồi mọi người đều bắt đầu vào công việc. Cơm chay người ta nấu rất ngon, ăn cũng vừa miệng, chỉ thua kém món chay ngày xưa ba mình làm chút ít. Tiếc là mình vừa mệt vừa rất đói, bao tử có vấn đề do nhịn ăn sáng và xốc xe nên ăn hơi ít, may mà còn đủ sức chuyển đồ chuẩn bị. Bốn năm đại học cũng đã bắt mình phải trả giá bằng một phần sức khỏe, trong đó có một ít di chứng của tim mạch và một phần của bệnh dạ dày. Mình không chịu đi khám sức khỏe, không chịu uống thuốc, còn giấu cả gia đình bạn bè nữa. Chỉ dùng liệu pháp tâm lý kiểu như tự kỷ ám thị, lâu lâu lại xoa bóp một lần, hy vọng là có ngày sức khỏe khá lên.

Mang đồ hết vào chánh điện, tụi mình bắt đầu chia nhau ra làm việc. Mình thì tham gia vào đội sửa đèn ông sao, lâu lâu lại chạy qua phụ gói quà, thỉnh thoảng chen ra ngoài sân chơi với tụi nhỏ trong mấy trò chơi vận động. Tất nhiên là có rất nhiều người nên mỗi người chỉ góp một ít. Nhiều cái một ít sẽ thành một cái lớn thành công. Mình vẫn không quen lắm với việc giao tiếp với trẻ em, lâu lâu dọa tụi nhỏ vài cái mà chúng cũng chẳng chịu xếp hàng cho thẳng lối. Mệt quá bỏ vào trong chánh điện sửa lồng đèn tiếp.

Phần diễn văn nghệ thì khỏi phải nói. Mình có tham gia một tiết mục độc tấu sáo trúc và diễn một vai kịch. Thổi sáo thì chẳng ra sao cả, biết rằng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn dở tệ, run kinh khủng, không biết người ta nghe có ra gì không nữa. Diễn kịch thì khá hơn, dù sao cũng có tập luyện bài bản. Mình đóng vai một ông già, ông nội của chú cuội, lời thoại ít, động tác ít, hóa trang thì đơn giản, chỉ cần cái khăn với bộ áo bà ba. Chợt nghĩ rằng, đời người cũng giống như vở kịch, diễn cho thiên hạ xem cũng chính là diễn cho chính mình. Xong phần văn nghệ, mình lại quay vào trong phụ di chuyển quà chuẩn bị cho phần phát quà. Có hơn 800 phần quà nhưng do nhiều người tham gia nên cũng phát rất nhanh, đến hơn 5h chiều là xong. Mỗi đứa nhỏ có thêm cái lồng đèn nữa. Nhìn khuôn mặt hớn hở vội vàng trước khi nhận quà với sự vui mừng nhẹ nhỏm sau khi nhận quà của các em, mình tự nhiên cảm thấy cuộc đời này thật ý nghĩa.

Xong xuôi mọi chuyện, tụi mình tranh thủ chụp vài tấm ảnh, sau đó lại ăn cơm chay. Mình ấn tượng với món su su luộc, rất ngọt, hương vị rất tự nhiên mà ở thành phố không bao giờ mình được nếm. Sau đó tụi mình rong chơi vài chỗ, đi dạo, ăn mấy quả ổi của nhà chùa. Ổi cũng rất ngon, mình có đem về thành phố mấy quả, hôm nào rảnh rỗi lấy ra ăn mới được. Trời mưa nên tụi bạn chỉ ngồi nói chuyện vui đùa. May mà hết mưa sớm, tụi mình bắt đầu đốt lửa trại. Thanh niên nam nữ ở gần đó cũng tụ tập tới. Họ rất vui tính, khoáng đạt, nên cũng dễ gần. Lâu lâu lại nhảy múa quanh đống lửa, chơi mấy trò chơi linh tinh, nướng khoai nướng bắp. Mưa rơi nhẹ ướt tóc, ướt quần áo, nhưng mà không khí vẫn ấm áp.

Cả ngày mệt mỏi, đuối sức rồi nên mình đi rửa mặt mũi sơ sơ rồi trở về phòng trước. Phòng ở chung với cả đoàn, được xây dựng ở một khu riêng biệt với chùa, trên một quả đồi, muốn lên đó phải leo một cái dốc ngắn. Phía trước ở dưới chân đèo là mấy cây thông non mới trồng, cao chừng tới đầu gối. Bên cạnh đó là chỗ tắm và vệ sinh. Nữ ở phòng ngoài rộng rãi, nam ở bên trong, chật hơn chút xíu, muốn vào phòng nam phải đi qua phòng nữ. May mà phòng nam có ti vi nên buổi tối mấy cô gái cũng rủ nhau qua xem The Voice. Mình thì lại qua phòng nữ xem mấy anh chị đánh bài với nhau. Sau đó trở về phòng nam đi ngủ trước. Một phần vì lạ chỗ, một phần do tụi nó nói chuyện ồn ào, lại mở đèn sáng trưng nên khó ngủ. Ai cũng tưởng mình ngủ sớm nhưng thực ra mình là người ngủ muộn nhất phòng. 

Buổi sáng dậy rất sớm, khoảng hơn 5h một chút. Mình là người dậy sớm nhất trong phòng. Tranh thủ nhẹ nhàng đi vệ sinh cá nhân rồi cầm sáo, tìm một chỗ vắng vẻ phía trước hồ nước, thổi vài bài tâm tình. Mình thích cảm giác vô tư lự như thế này, trong một buổi sáng trong lành, có tiếng côn trùng kêu, không khí se se lạnh, vài cánh chim chao quanh, một tiếng sáo cất lên ấm lòng cùng trời đất. Tiếc là thời gian ngắn quá, mọi người sắp tỉnh ngủ nên mình quay về. Buổi sáng, mọi người ăn vội một ít đồ chay nữa rồi dọn dẹp, chuẩn bị lên đường về.

Đường về hình như xa hơn. Tụi mình có ghé vào một địa điểm du lịch tên là Thác Dambri. Ăn trưa bằng món mặn. Mình ấn tượng với món xalad trộn của nhà hàng. Chắc do hương vị rau miền núi rất ngon nên mình ăn nhiều một chút. Sau đó mọi người rủ nhau đi tàu lượn siêu tốc. Tụi mình phải leo lên lầu 3, sau đó 2 người xếp vào từng chiếc tàu lượn một, thắt dây an toàn vào rồi thả xuống, chạy theo đường ray theo kiểu trượt ván, hướng quanh quanh rồi xuống tới thác nước. Lần đầu tiên mình trải qua cảm giác phiêu lưu bay bổng như vậy. Trên lưng chừng núi, giống như thả mình rơi xuống, cảm giác như bay. Đi cùng mình là chị trưởng nhóm mình đã nói hôm trước. Quen biết vài ngày cũng đã nhận thức sơ sơ về cá tính của chị, hiểu tại sao người ta trải qua nhiều mối tình và vẫn bị ế. Tàu lượn có phanh nên cũng tương đối an toàn, chỉ cần thả tay ra là nó phanh lại. Qua mấy chỗ cua cũng có nghiêng người nhưng cũng không đáng sợ cho lắm. Cuối cùng, tụi mình tới được chân thác nước đầu tiên, tên là Karasa hay Tarasa gì đấy. Mình sợ nước nên không dám xuống, nhìn tụi nó chơi đùa ướt hết cả quần áo cũng vui. Có chụp thêm vài tấm ảnh. Mình ấn tượng nhất là cảnh thác nước lao thẳng xuống, tung bọt trắng xóa, những mảnh nước nhỏ tung ra tạo thành sương, bay lên kính, lên tóc mát lạnh. 

Đi ngược về phía trên, leo núi hơn 10 phút là một ngọn thác khác, chính là thác Dambri. Ấn tượng đầu tiên của mình là mình nhớ đến mấy câu thơ của Lý Bạch:

"Nước bay thẳng xuống ba ngàn thước
Ngỡ dải Ngân Hà tuột khỏi mây".

Mặc dù thác không cao tới độ 3 ngàn thước nhưng trông rất uy nghi, hùng vĩ. Từ bên cạnh nhìn xuống trông giống như tiên cảnh, mây mù trắng xóa. Đứng ở xa nhìn cũng thấy thích, mặc dù áo quần đã hơi ẩm ướt hơi nước. Có mấy đứa gan lớn, leo xuống phía dưới, rồi biến mất tiêu, không biết tụi nó lên bằng cách nào nữa, chắc là có đường sau núi để leo lên. Sau đó tụi mình trở lên chỗ trò chơi bằng thang máy. Chiếc thang máy đi rất êm, có lắp kính nên nhìn xuyên qua thấy được đỉnh thác nước, trắng xóa rất đẹp. Có thằng bạn dũng cảm, đòi chụp ảnh chung với cô nhân viên thang máy nữa.

Lên trên lại, tụi mình rủ nhau chơi trượt patin. Có một anh trượt rất giỏi, nhìn thấy là thích mê. Còn mình mới vừa bắt đầu đã té lên té xuống, phải tập từ từ từng chút một. Vì không có phương pháp nên phải tự mò mẫn. Có mấy bạn nữa mới đầu cũng như mình, nhưng sau thì khá hơn hẳn. Mình chợt nhớ về kỷ niệm ngày xưa tự tập xe đạp. Lúc ấy rất gan dạ, bỏ chân lên chạy thẳng, té lên té xuống xước chân chảy máu đầy nhưng cảm thấy rất thú vị, cuối cùng cũng biết đi xe đạp. Muốn áp dụng vào trượt patin nhưng khó quá thể. Sau mấy lần vấp ngã chợt nhận ra rằng, có lẽ mình chưa đủ dũng cảm để ngã thật nặng. Chỉ có hy sinh rất nhiều thì mình mới đạt được rất nhiều. Mình không còn có đủ dũng khí như những ngày xưa nữa. Có lẽ mình đã già mất rồi, già từ bên trong tâm hồn.

Kết thúc màn trượt, nghỉ mệt chút xíu rồi mọi người lên xe về. Quãng đường trở về có phần tẻ nhạt, mình lại chập chờn trong giấc ngủ. Chắc vì trời mưa hoặc vì một số lý do nào đó, bác tài lái xe rất chậm, tới hơn 8h đêm mới về đến nơi xuất phát. Cảm thấy mệt mỏi sau một chuyến đi dài, trở về mọi người đều đói lả người. Mình ăn ít nên cũng cảm thấy rất đói. Về tới phòng bỏ đồ rồi rủ một cô bạn đi ăn cháo bánh canh, lên face book trả lời tin nhắn xong lại đi ngủ.

Trung thu Lâm Hà để lại cho mình nhiều kỷ niệm khó quên và cũng rút ra nhiều bài học đáng giá. Sau chuyến đi tự nhiên cảm thấy mình còn chưa thực sự hòa nhập với mọi người. Mặc dù mình đã cố gắng nhưng mà từ trong tâm hồn mình vẫn tồn tại một vài vách ngăn vô hình. Cũng có thể mình lạnh lùng từ bên trọng, mặc dù bên ngoài mình tỏ ra khá vui vẻ, dễ gần. Chợt nhớ tới mấy đứa bạn trong hội tám. Cảm thấy hạnh phúc vì mình đã tìm được những người bạn hiểu mình, mà quan trọng nhất, biết chấp nhận những khuyết điểm của mình. Bạn thân, chấp nhận nhau và hiểu nhau, chỉ đơn giản là vậy thôi. 

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 25 tháng 9 năm 2012.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét