13 thg 5, 2014

Cõi đi về

"Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về..."
(Mượn lời Trịnh Công Sơn đề từ)

Tàu lên phương bắc ngóng quê hương
Tàu xuống phương nam vọng đoạn trường
Khách dạo giang hồ đeo giấc mộng
Hồn về đất cũ bóng trăng vương.

Tàu ghé Ninh Hòa, chốn cũ đây
Lòng ta náo nức lẫn mê say
Ninh Hòa trong trái tim ta đó
Hai tiếng quê hương mãi chất đầy.

Tới đèo Rọ Tượng ghé nhìn qua
Bỗng chốc con tim thốt tiếng "nhà"
Chẳng biết vì sao ta lại trách?
Phải chăng lòng cũng tính gần xa?

Loanh quanh xe hỏa ghé Nha Trang
Phố cũ ngày xưa chợt ngỡ ngàng
Cũng chính nơi này ta đã khóc
Cho mình, lần cuối, dứt hoang mang.

Thiên Ý quán xưa ghé những ngày
Cảnh còn người mất, thoáng như mây
Nhớ cầu Trần Phú xe thưa thớt
Chùa cũ Long Sơn khuất bóng cây.

Tàu qua Diên Khánh thấy thê lương
Thành cổ như in buổi chiến trường
Nếu ví thời gian như lọ thuốc
Lòng ta đành chịu vết tang thương.

Ghé bến Cam Ranh nhớ bánh xoài
Mơ về kỷ niệm thuở xa xôi
Đời ta cũng vị chua xen ngọt
Hối tiếc, nên chăng, việc đã rồi?

Qua chốn rừng hoang đá nhấp nhô
Gập ghềnh thác nước đổ lô xô
Qua miền duyên hải đèn giăng lưới
Gác cá nhà ai sáng mặt hồ.

Qua chốn Phan Rang nhớ ruộng nho
Vườn treo lúc lắc mấy chùm to
Rượu say còn biết bao nhiêu độ
Chỉ có đời say mới khó đo.

Ghé bến Tháp Chàm chợt ngẩn ngơ
Nghìn năm mà tháp vẫn nên thơ
Hay nhờ một mảnh thiên tình sử?
Có kẻ tha hương, kẻ đợi chờ.

Phan Thiết tàu qua, nhớ vị nồng
Của người, của biển, của thanh long
Lầu Hoàng chợt nhớ Hàn thi sĩ
Chốn cũ nay còn, khách vắng không.

Ghé miền Long Khánh, nhớ chôm chôm
Đất đỏ quả hồng mái ngói ôm
Đất ấy, ngày xưa, từng bám gót
Chân người vội vã mỗi chiều hôm.

Đồng Nai chợt nhớ mía Biên Hòa
Nhớ mấy rừng điều đã chớm hoa
Nhớ núi cao su che kín lối
Tầng sương nhàn nhạt nắng phai nhòa.

Tàu ghé Sài Gòn, bến cuối đây
Giật mình ta xuống, lạnh đôi tay
Mưa rơi lất phất, mình ta đứng
Thương khách chôn chân ở chốn này.

Cũng cảnh ngựa xe, cũng đất trời
Có sương, có gió, có mưa rơi
Có khi chợt gặp người năm ấy
Vẫn thấy trong ta, thiếu nửa đời.

Đất Sài chuếnh choáng chút men say
Có lẽ mai sau sẽ một ngày
Trên bến phồn hoa ta dừng lại
Nhớ rằng ta đã ghé nơi đây.

Tàu đến, tàu đi, chẳng vấn vương
Mình ta đi đến, rối trăm đường
Thôi đành khuất nẻo trời thăm thẳm
Để một lần thôi, mặc khói sương.

Mắt vướng khói cay, tóc nhiễm trần
Sài Thành đôi lúc cũng phân vân
Chần chừ khó chọn đi hay ở
Có lẽ tình yêu sẽ giữ chân.

Trăm năm vốn chỉ "cõi đi về"
Quanh quẩn làm gì để tái tê?
Cứ mặc trần gian là "cát bụi"
Làm người, ai chẳng, một lần mê.



(Thanh Trúc, Cõi đi về)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét