3 thg 5, 2014

Nha Trang gọi ta về


Non thẳm, trời xanh, nước cũng xanh
Nước trời muôn dặm đẹp như tranh
Buồm dong cánh trắng ngàn khơi gọi
Đi hết bao la mới trưởng thành.

Đi hết trời xanh, hết nước xanh
Trải lòng nghe gió sóng vờn quanh
Phong trần khoác tạm, hư vinh thử
Một đóa danh hoa mới ngọt lành.

Dạo khắp trời xa, khắp nước xa
Mở lòng ôm trọn mộng bao la
Nghe chim én liệng, nghe thuyền vọng
Một tấm băng tâm mới mặn mà.

Chợt nhớ mùa thu dưới cánh diều
Rì rào sóng nước chuyển hoang liêu
Là lời biển gọi, Nha Trang gọi
Dâu bể bao đời biển vẫn yêu.

Ta về nghe biển khẽ ngâm tên
Chiều tím hoang vu gió vọng rền
Thành phố vì ta xuân trẻ lại
Quảng trường như ngọc bóng trăng lên.

Ta về nhắc lại mối tình riêng
Của cánh hoa sen nở một miền
Trên gác mùa đông, xuân trở giấc
Và khi hạ vắng, nắng chen nghiêng.

Ta về xem lại những mùa thu
Khói nước ban sơ dáng tuyệt mù
Lòng khách còn say nơi phố biển
Gió từ thiên lý áo phiêu du.

Ta về mơ mộng giữa đường chen
Ngắm lại trang thơ dưới ánh đèn
Gặp lại người xưa ta đã hẹn
Mưa trên phố biển đã từng quen.

(Thanh Trúc, Nha Trang gọi ta về)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét