12 thg 5, 2014

Tự khóc

Cuối năm muốn viết một bài thơ
Nghĩ mãi không thành, cứ ngẩn ngơ
Biết viết gì đây, tim vẫn lạnh
Một mình đất khách nếm bơ vơ.

Xuân đến mà ta mãi chẳng về
Mai vàng hôm nọ chắc buồn ghê
Ngày xưa dời bước, mai còn nụ
Chắc lúc quay về thắm lối quê.

Mộng lớn trong tim vẫn chẳng thành
Cuộc đời vội vã bước chân nhanh
Xuân về cho khách quay đầu lại
Chợt thấy phong trần bạc tóc xanh.

Người ta vẫn nói Tết sum vầy
Lắm lúc lòng ta mộng tỉnh say
Ai biết rằng ai không khóc được
Nhưng lòng ta đã lắm chua cay.

Mai này ta sẽ bước lên tàu
Quê cũ trở về bánh giục mau
Ghé hỏi trần gian xuân đến vội
Giao thừa ai biết có ta đâu.

Xuân đến rồi xuân cũng sẽ tàn
Ngày vui ngắn lắm, hợp rồi tan
Trăm năm chỉ có tâm hồn cũ
Giữ chút lòng trong dưới thế gian.

Hai mấy tuổi đầu đã thở than
Lo ai tóc bạc, sợ hoa tàn
Lo người quên mất năm xưa ấy
Ôm giấc bần thần, mộng ngổn ngang.

Ta vẫn là ta, chẳng khác gì
Vẫn người xưa ấy, chẳng suy vi
Không là trăng muộn, không là khói
Không giấc mộng đời, phút đến đi.

Ai người không hiểu cảnh xuân xanh
Đêm lạnh trời khuya én liệng quanh
Một buổi giang hồ trăm giấc mộng
Mơ về gấp gáp bước chân nhanh.

Đêm đã khuya rồi, chẳng ngủ đâu
Nhớ quê áo cũ đã thay màu
Nhớ nồi bánh nọ khuya châm lửa
Nhớ cảnh giao thừa chúc phúc nhau.

Thấy người sum họp lại thêm buồn
Đêm ấy nhân gian lạnh lệ tuôn
Vui chốn xa xôi, vui chốn cũ
Buồn nơi gần lắm, mãi tìm luôn.

Gần kề năm mới lắm niềm vui
Năm cũ buồn không, sắp hết rồi
Năm mới đi theo ngàn mộng mới
Còn đâu năm cũ đã xa xôi.

Ta viết bài thơ khóc chính mình
Không cần rơi lệ, cứ làm thinh
Nhưng mà ta biết, ta đau lắm
Chỉ biết làm thơ gửi chút tình.

(Thanh Trúc, Tự khóc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét