9 thg 8, 2012

Mộng ký _ Lời tựa và giấc mơ thứ nhất, "Tuyết Nguyên"

Ngày 9 tháng 8 năm 2012. Hôm nay mình mơ một giấc mơ kỳ lạ. Mình quyết định bắt đầu viết Mộng Ký. Có ý định viết lâu rồi, nhưng không tìm thấy một giấc mơ. Hôm nay xem như là duyên đến, bắt đầu thôi.

Giấc mơ thứ nhất, tạm đặt tên là "Tuyết Nguyên". Không biết tại sao cả, chỉ vì trong mơ mình nhìn thấy hai người con gái. Nhưng cuối giấc mơ thì không còn phân biệt ai là ai nữa, hình như hai người gộp lại thành một.

Lớp học, hình như là môn vật lý. Lúc ấy mình giống như học sinh cấp 3 vậy. Ngồi ghế dài, cả phòng học chưa tới 20 người. Thầy giáo đang giảng bài, không nhớ rõ mình ngồi chỗ nào. Chỉ nhớ có hình ảnh nàng thoáng ở chỗ ngồi đầu bàn.

Thí nghiệm thứ nhất, là thí nghiệm về điện. Thầy gọi mình lên bảng. Người tiếp theo được gọi lên chính là nàng. Mình nhìn nàng mà tim đập mạnh, dù tình cảm chưa nói ra nhưng mình biết, cảm giác của mình đối với nàng rất sâu đậm. Lúc ấy, mình còn nhớ rõ ràng, trong giấc mơ, mình rất hạnh phúc. Thầy giáo cho 2 người nắm tay nhau. Chính là nắm tay, nhưng cảm giác này lại rất mơ hồ. Rồi mỗi người tiếp xúc với một phần của bóng đèn. Đó là một chiếc bóng đèn nhỏ xíu. Thầy giáo nói gì mình không rõ nữa, mình chỉ tập trung vào cảm giác và tinh thần của mình, mình nói thầm trong đầu "anh yêu em". Không ngờ ba tiếng thiêng liêng nhất, ngay cả trong giấc mơ, mình cũng phải nói thầm. Mình lặp lại nhiều lần, rồi chiếc đèn sáng, ánh sáng xanh, yếu ớt và le lói. Nhưng cuối cùng nó vẫn sáng.

Mình quay về chỗ ngồi lúc nào không biết, thí nghiệm thứ hai, cũng là một thí nghiệm về điện. Thầy vẫn giữ nàng ở chỗ cũ, lần này thầy gọi hắn lên. Mình đã bắt đầu cảm thấy hụt hẫng. Vẫn là cảm giác trong giấc mơ. Một sợi giây căng ngang, hắn trượt theo sợi giây, chạm vào nàng, môi chạm môi, rồi hai người hôn nhau đắm đuối. Chiếc đèn sáng, lần này là sáng rực rỡ. Hình như đó là thí nghiệm về sự va chạm, sinh ra dòng điện. Mình cũng chẳng để ý nữa, lúc này trái tim mình đang tan nát. Hắn là một người quen, rất đẹp trai, cũng là một nhân vật trong lớp. Đó là trong giấc mơ, còn trong thực tế, mình không cảm thấy hắn với nàng có mối liên hệ gì cả. Đó là điều an ủi lớn nhất khi mình tỉnh giấc. 

Hết giờ học rồi, hình như là lúc ra về. Mình không nhớ buổi học kết thúc như thế nào cả, chỉ nhớ gặp nàng ngoài hành lang. Lớp học hình như có hình dạng giống ngôi nhà mình đang ở. Khuôn mặt nàng thứ hai xuất hiện, một khuôn mặt rất quen thuộc, mình đã từng quen biết nàng trong quá khứ. Nàng đội mũ kín, mình giở mũ nàng ra trong tâm trạng tức giận vô cùng, muốn hôn nàng. Nhưng nàng phản kháng. Không nhớ nàng đã nói câu gì nữa, làm cho mình quay đi. Mình chạy vào lớp học. Hắn vẫn còn đó, chuẩn bị ra về. Mình giáng cho hắn một cú đấm với tất cả sự phẫn nộ. Mình nhớ mình còn nói với hắn lời xin lỗi. Khung cảnh lớp học chấm dứt, tất cả trở lại thành một màu đen.

Tan học, mình chạy nhanh về nhà. Không biết trong đầu mình có ý định gì nữa, có thể là một lời chúc phúc, một ít níu kéo, một ít từ bỏ. Mình tìm một cuốn tập, tìm rất vội vàng. Cuốn tập này mình chép hàng trăm bài thơ rồi. Ít nhất trong mơ là vậy, còn ở ngoài, thơ về nàng chỉ mới gần một trăm bài thôi. Mình muốn đem nó tặng cho nàng. Nhưng vì vội quá, mình còn vướng chiếc quần tây. Cảm thấy bực mình vô cùng. Khi mình chạy ra, nàng đã biến mất.

Mình tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, khoảng 5h30. Cảm thấy trống trải vô cùng, trằn trọc mãi, muốn ghi nhớ giấc mơ. Đó chính là giấc mơ đầu tiên của Mộng Ký, tên là "Tuyết Nguyên".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét