28 thg 2, 2012

Tuyết bay

"Giờ đã phong trần bóng Tuyết bay" 

Đến giữa mùa đông, trắng lối quê.
Trắng như mây trắng, trắng hoa lê
Trắng như chiếc kẹo bông hôm nọ
Ngọt lịm như đường, ngọt ngẩn ngơ.


Tuyết trắng đầu thôn tới cuối thôn
Trắng như mây trắng đỉnh non dồn
Mơ màng gió thoảng bay qua tóc
Mát lạnh lòng thơ mỗi sớm hôm.

Trúc đứng chiều đông ngắm tuyết bay
Tự nhiên ngơ ngẩn suốt đêm ngày
Xanh xanh nếp lá xen màu trắng
Sương ngọc gió vàng khéo đắm say.

Tuyết rơi từng mảng chợt bâng khuâng
Lối nhỏ nên thơ, chậm bước chân
Có tuyết mùa đông không lạnh lắm
Mùa đông mà cứ ngỡ mùa xuân.

Mùa đông tuyết đến rất tình cờ
Thi sĩ mơ màng đón giấc thơ
Duyên nợ đôi khi không báo trước
Gặp rồi sẽ biết thực hay mơ.

Mùa đông tuyết đến đẹp như tranh
Thuở ấy lòng ta tuyết rải quanh
Thuở ấy hoàng hôn ta chẳng ngắm
Chỉ mơ về tuyết giữa đêm thanh. 

Nếu có mùa đông vắng tuyết rơi
Thì xin hãy cứ đợi chờ người
Trước khi hoa tuyết tan thành nước
Sẽ vớt cho đời mãi mãi tươi.
 

Rồi sẽ một lần tuyết chẳng rơi
Làm cho đông lạnh, nước ngừng trôi
Làm cho trăng khuyết, non đầu bạc
Làm trúc âm thầm đứng lẻ loi.

Mùa đông e sợ sẽ qua đi
Tuyết sẽ thôi rơi, chẳng nói gì
Tuyết sẽ tan ra theo nước chảy
Trúc còn đứng đó hận chia ly.

Trăm năm duyên nợ buộc làm chi
Tuyết trắng nên thơ đến lại đi
Chỉ có trăng xưa và bóng trúc
Ghi lòng tạc dạ chữ tương tri.

(Thanh Trúc, Tuyết bay, lấy ý từ câu "Giờ đã phong trần bóng tuyết bay", trong bài Chiếc kẹo bông)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét