17 thg 2, 2013

Sa Sinh Sự

Tối nay mình đang làm việc thì bạn gọi tới. Hậu quả là mình tập trung không được nữa.

Bạn cũng biết, mình là người không biết cách thể hiện cảm xúc của bản thân. Đôi khi rất là vụng về. Nhưng ít ra, mình cũng viết được. Hy vọng rằng một ngày nào đó, bạn mở máy tính lên, đọc những dòng này, và cười (có thể khóc cũng được, nhưng ít thôi nhé.).

Thôi thì tạm dừng công việc lại, mình tranh thủ viết những dòng này. Mình sợ cảm xúc hiện tại sẽ theo thời gian mà trôi đi mất.

Mình không nhớ ấn tượng đầu tiên khi gặp bạn là bao giờ cả. Có lẽ nó là một cảm giác thấm dần dần, rất kỳ diệu.

Hình như đó là năm thứ 2, năm thứ 3 gì đó, lúc đó mình còn chưa chơi thân với bạn. Ồ, trên bàn mình ngồi, là bàn đầu hay bàn thứ 2 gì đó, có một cô bé, tóc ngắn ngang vai, mặc áo thun vàng vàng. Mà tóc bạn lạ lắm cơ, hình như thiếu dưỡng chất hay đi nắng nhiều gì đó, nó cũng hơi ố vàng. Nói chung là không được đen bóng như tóc của những cô gái khác. 

Mà chắc bạn cũng biết rồi, yếu điểm của mình, hoặc là đa số con trai gì đó, là sẽ bị mềm lòng (hoặc hơn thế nữa) với những cô gái ngồi ngay bàn trước mình. Thế là mình chú ý đến bạn như vậy đó.

Mình nhớ có hôm bạn quay xuống, hình như lấy tài liệu gì của mình, rồi giấu đi mất, sau đó mình tìm mãi, rồi không thể tránh khỏi một trận tranh cãi, cũng nhẹ nhàng thôi, và cuối cùng mình cũng lấy lại được. 

Sau một thời gian học chung, có thể nói bạn là một trong những người bạn hiểu mình nhất. (Chỉ là một trong thôi, đừng buồn nhé, nhưng mà người hiểu mình ít lắm, một trong thì cũng là thuộc loại quý hiếm rồi). Còn mình thì tiếc là chưa hiểu bạn nhiều lắm, ngoại trừ thích khóc nhè một mình, tính cách có phần trẻ con và hay sinh sự ra. Chắc là mình ít quan tâm đến bạn bè, hoặc là mình có quan tâm nhưng chỉ mới tìm hiểu được bề nổi thôi, còn cả khối băng chìm thì chưa hiểu được.

Mình nhớ có người nói rằng, tình cảm của con trai với con gái không thể có tình bạn đơn thuần được, mà ít nhất phải có xen lẫn một chút gì đó. Giờ mình biết câu này sai rồi. Ít ra là sai đối với mình và bạn. Mình không biết bạn đối với mình như thế nào cả. (Vì hồi giờ có để ý gì đâu). Mình chỉ biết rằng mình đối với bạn là đơn thuần tình bạn thôi. Nhưng mà trong cuộc đời mình, mình chưa bao giờ có cảm giác tình cảm của mình lại thuần khiết như vậy, đẹp như vậy, đối với con gái.

Nói thì khó hiểu, tưởng tượng thế này, nếu giờ (hoặc sắp tới) bạn đi lấy chồng rồi, thì mình sẽ buồn lắm, có thể mình sđi nhậu một buổi cho say mèm, cho quên trời đất. Nhưng mà đó không phải là thất tình, cũng không phải là ghen tuông. Chỉ đơn giản là mất đi thứ gì đó thôi, hoặc một thứ gì đó quan trọng bị thay đổi. Viết tới đây tự nhiên có ý định trù cho bạn suốt đời không đi lấy chồng. Tất nhiên là nếu mình tìm ra người thích hợp, mình cũng lập gia đình như thường, còn bạn thì... ế suốt đời đi. (Cảm thấy mình hơi ác, đúng không? Nhưng mà mình nói thật đó.)

Giờ thì nói lung tung nữa cũng không được ích lợi gì cả. Bạn chuẩn bị bay rồi. Mình cũng hâm mộ bạn chút đỉnh. Ít nhất cũng đi máy bay, cũng đi du học, ra nước ngoài tiếp xúc với nhiều cái hay, nhiều cái mới, giao tiếp với nhiều người... Còn mình thì tới máy bay cũng chưa từng bước lên nữa. Hiện tại thì mình đang cố gắng phấn đấu để năm sau đi công tác được đi bằng máy bay nè, nhưng chắc là còn xa xôi lắm.

Từ thành phố mà bay đến nơi bạn sắp đến thì chắc không bay qua quê mình. Nếu có qua thì nhớ chào thầm mình một tiếng cũng được. Còn không qua thì thôi, dù sao bạn cũng chào trước đó rồi. Mà tự nhiên nghĩ lại, nếu bạn im im mà đi thì tốt rồi, lỡ sau này mình biết thì mình có thể sẽ trách bạn rằng đi không chào hỏi, nhưng bù lại mình sẽ không suy nghĩ lung tung như bây giờ, không bị gián đoạn công việc như bây giờ, mà tối nay chắc cũng không bị mất ngủ nữa. Mà nếu không biết thì ngày mai, ngày mốt, rồi lâu nữa, mình sẽ còn ăn chơi, làm việc, facebook vô tư lự, không lo nghĩ gì thêm nữa. Giờ thì hay rồi, tại bạn hết đó.

Lúc nãy tính chúc bạn vài câu, nhưng mà không nói ra được. Biết nói lời gì bây giờ? Chúc lên đường bình an, đi may mắn, mạnh giỏi, học tập tốt...? Tự nhiên thấy nó sáo rỗng quá. Mà bạn biết rồi, mình không thích nói mấy lời như vậy đâu. Mà không nói chắc bạn cũng hiểu mà, đúng không? Vậy thôi, mình không chúc gì nữa nhé. Có chúc thì mình cũng nói thầm trong bụng thôi, bạn không nghe được đâu. Như vậy có khi còn linh hơn nhỉ?

Nói gì thì nói, mình cũng muốn bạn đi bình an lắm, mai mốt có về, nếu không đạt được gì thì ít ra cũng phải còn nguyên vẹn. Mà chắc là lâu lắm bạn mới về được, nếu có về thì cũng dịp lễ tết thôi. Mà nếu có về được thì chắc cũng không gặp được mình. Có chăng thì chừng nào đám cưới, đám hỏi gì đó, bạn nhớ tới thì mời mình, mình rảnh rỗi hoặc tâm trạng tốt thì mình sẽ đi. Lúc đó gặp rồi nói chuyện cũng được vậy.

Còn có một chuyện nữa, quên nói cho bạn biết. Hồi trước mình cũng tính xếp bạn vào danh sách theo đuổi của mình (nói chung là danh sách này dài lắm cơ). Nhưng mà tự nhiên thấy bạn trẻ con quá nên mới không xếp vào. Nhớ hồi đó bạn chơi thân với Bụt, còn nắm tay Bụt, 2 người dẫn đi uống trà sữa nữa. Mà mình thì lúc đó chưa chơi thân với bạn, chỉ đứng sau lưng nhìn theo và hâm mộ thôi. Mà ginghĩ lại cảm thấy may mắn. May mà hồi đó không xếp bạn vào danh sách, nên giờ mới có nhiều cảm xúc vậy để nói. Mà cũng dễ nói chuyện với nhau hơn. 

Cái danh sách của mình giờ thành te tua rồi, ai bị xếp vào thì cũng không nên hoa nên quả gì cả. Hiện tại thì mình cũng còn đang ế dài dài. Bạn qua bên đó rồi, có cô nào dễ thương một chút, hiền một chút, nấu ăn ngon một chút thì nhớ giới thiệu cho mình. Mình thì không sợ bất đồng ngôn ngữ, người ta nói tiếng nào cũng được, nếu mình không hiểu thì mình sẽ đi học thêm. Mà tình cảm thì đúng là động lực lớn, biết đâu nhờ đó mà mình biết thêm vài ba ngôn ngữ nữa thì cũng hay hay.

Nói thực thì mình rất sợ. Không biết bạn đi như thế nào chứ mình sợ lắm, sợ mất đi một người bạn, một cô bé hay sinh sự, thích sinh sự với mình. Mà quan trọng nhất là mất đi một người hiểu mình như bạn. Sợ nhất là bạn bị những thứ phồn hoa bên đó hấp dẫn, biết đâu gặp được anh nào đẹp trai bên đó nữa, vậy là không về luôn là chắc. Mà chắc bên đó chắc cũng có nhiều thứ hấp dẫn lắm, cho nên nhiều người cũng thích đi mà không thích về. Còn về thứ nguy hiểm thì nói cũng không hết. Nói chung là bạn nên cẩn trọng một chút, đừng có nhìn bề ngoài mà chú ý và bản chất bên trong, đừng dễ tin người, đừng đi đêm một mình, đừng ăn uống lung tung. (Nghe nói gần đây có thứ thuốc gì đó, bỏ vào đồ uống là không màu không vị, uống vào là nửa mê nửa tỉnh...). 

Được rồi, không nói với bạn nữa. Nói thêm nữa sợ bạn không nỡ lòng đi, mà có đi thì cũng không yên tâm, qua bên đó giống như người mất hồn thì khổ lắm. Bạn ở bên đó cứ sống cho vui vẻ, sống cho thoải mái đi, xem như là một chuyến du lịch dài ngày cả, không có vấn đề gì lớn đâu. Bạn mà vui vẻ thoải mái thì mình (với người thân, bạn bè của bạn nữa) ở bên này cũng dễ chịu hơn. Qua bên đó tranh thủ học thêm nhiều thứ mới lạ, học thêm ngôn ngữ, văn hóa, mở rộng tầm mắt, đi nhiều hiểu nhiều... rồi có về đây thì giảng lại cho mình nghe. Mình cũng muốn biết nhiều thứ như vậy lắm.

Hiện tại thì mình đi công tác trên núi. Ở trên này khí trời cũng hơi lạnh, nhưng mà mình quen rồi nên chắc không có vấn đề gì lớn cả. Chủ yếu là công việc nhiều quá, nửa đêm còn bị sếp gọi trả bài. Tối nay chắc khó ngủ nhưng mà mình cũng cố gắng ngủ một giấc, nếu không thì ngày mai không đủ tỉnh táo, công việc chung không chạy suôn sẻ được. Vậy nha, mình dừng ở đây. Bên đó có chuyện buồn, chuyện vui gì cũng được, nhớ gọi cho mình, ít ra mình cũng cho bạn được vài lời khuyên.

(Dành tặng Sa Sinh Sự.)
(Buôn Ma Thuột, ngày 17 tháng 2 năm 2013)

2 nhận xét:

  1. Nặc danh23:48 25/2/13

    Với tư cách là 1 người tình cờ đọc trang này, mình thấy bạn thật quá tàn nhẫn. Mình nghĩ là bạn ấy sẽ trân trọng tình bạn đẹp mà 2 bạn đã có hơn, nếu như bạn viết những lời này gửi riêng cho bạn ấy. Mình chỉ nói vậy thôi. Dù sao thì bạn cũng hiểu bạn ấy hơn mình.

    Trả lờiXóa
  2. Thật sự thì mình cũng không hiểu ý bạn lắm khi dùng từ "tàn nhẫn". Dù sao cũng cám ơn bạn vì đã ghé thăm blog của mình.

    Trả lờiXóa