2 thg 5, 2013

Nhật ký những ngày mưa

Tối qua mưa rất to. Thực ra thì mình ngủ rất ngon, nên gần sáng mới biết là có mưa. Mà gần đây cảm thấy bệnh mất ngủ cũng giảm dần. Thỉnh thoảng cũng buồn ngủ từ rất sớm, không có còn thức khuya như mấy hôm trước nữa. Chắc là công việc cũng dần an nhàn rồi, nên không bị áp lực gì nữa.

Sáng nay trời cũng hơi dịu, thỉnh thoảng cũng có mưa. May mà đi làm sớm nên không bị ướt áo. Tự nhiên ý thơ nổi lên, nhưng mà tạm gác lại để đi làm. Nếu đem thơ đến cơ quan thì chẳng làm được việc gì cả.

Dạo này rảnh rỗi cũng tương đối. Thỉnh thoảng buổi chiều về sớm cũng hay ghé vào mấy quán cafe nhâm nhi và lướt web. Ngồi một mình. Viết hồi ký. Lâu lâu lại ngắm nhìn người qua lại. Ngoại trừ những lúc cập nhật tình hình của bạn bè qua facebook thì nói chung là cuộc sống rất tẻ nhạt. Lâu lâu cũng tìm vài cuốn tiểu thuyết lạ để đọc mà cũng không nhập tâm cho lắm.

Gần đây facebook của mình có thêm nhiều bạn mới. Chủ yếu là người Nha Trang. Chắc tại về sóng ở vùng này nên nó bị ảnh hưởng. Hôm trước có tiếp một cô bạn từ Đồng Nai ghé chơi, đi du lịch với cơ quan. Có nói với nàng vài câu, rằng người ta ai cũng tới Nha Trang ăn chơi, chỉ có mình là tới Nha Trang để đi làm thôi.

Cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng chật hẹp. Hôm trước muốn chuyển nhà nhưng mà thời gian gấp quá, đi mấy vòng nhưng không tìm được chỗ nào thích hợp cả nên chưa chuyển. Đành ở chỗ cũ thêm 1 tháng nữa rồi tính tiếp.

Nhiều lúc muốn thay đổi tất cả mọi thứ. Muốn đi đâu đó thật xa. Muốn học một vài môn gì đó để có cơ hội giao tiếp. Nhưng mà mình còn vướng víu một ít việc, nên còn chưa tính đi đâu cả. Cuộc đời cứ xoay vòng vòng như vậy, sợ tới một ngày nào đó, mình cũng sẽ già, sẽ đến cuối đời mà chưa làm được những việc mình thích.

Quán cafe là một nơi rất tốt để tĩnh tâm suy nghĩ, nhìn ngắm dòng người qua lại, nghe loáng thoáng những câu chuyện bên lề đường. Và đó cũng là một góc để mình ngồi ngẫm nghĩ sự đời, viết những dòng hồi ký mà mấy tháng nay mình chưa kịp viết.

Nha Trang chắc cũng chuyển mùa rồi. Không khí dịu hơn nhiều so với lúc trước. Chắc là sắp tới mình cũng phải đi đây đi đó để khuây khỏa. Có dự định xin phép nghỉ vài ngày để du lịch vòng vòng trong thành phố, chụp ảnh một vài nơi mà chưa có thực hiện được. Nha Trang còn có nhiều nơi mình chưa đến. Ngày trước chắc có đến rồi những chỉ nhớ loáng thoáng mà thôi.

Gần đây dư thời gian, thường lang thang facebook. Lâu lâu cũng gặp được vài người quen, cũng nói chuyện qua lại. Toàn những chuyện thường ngày. Nhìn chung tình hình bạn bè mình cũng chưa có gì thay đổi cả, vẫn xoay trong vòng xoáy của công việc và cuộc sống.

Thỉnh thoảng cũng gặp nàng. Nói vài câu xã giao. Cảm thấy nàng vẫn còn xa cách quá, lại thêm thay đổi thất thường nữa. Tính tình con gái, mình cũng không biết cách nào mà lần được. Chắc phải nhờ thời gian để tìm hiểu thêm. Mà mình nhạy cảm nên chắc cũng phát hiện được dạo này nàng có để tâm chút ít đến mình. Cũng hay nhắn tin qua điện thoại, xem có vẻ thân thiết hơn, không còn phớt lờ mấy tin nhắn như hồi xưa nữa, hy vọng nó là tín hiệu tốt.

Chợt nhớ tới chuyện một anh đồng nghiệp của mình, lớn hơn mình 2 tuổi. Sau một thời gian quen biết cũng hiểu một chút về anh. Anh có yêu một cô gái, người Hà Tĩnh, hiện tại làm việc ở Hà Nội. Một năm anh cũng đi về mấy vòng, thấy cũng cực khổ cho anh. Mà mấy chị nhận xét là đầu tư rất ít cơ hội thành công. Tình cảm của cô gái đối với anh cũng không rõ ràng. Bố mẹ người ta hình như cũng không thích con gái lấy chồng xa cho lắm. Sắp tới anh cũng có dự định đi một chuyến nữa. Hy vọng là may mắn sẽ mỉm cười với anh. Nhiều lúc cũng nghĩ, yêu xa đúng là khổ thật. Phải có tình cảm sâu sắc phi thường, dũng khí phi thường, mới có cơ hội thành công.

Gần đây lang thang facebook có nghe một cô bạn kể lại chuyện tình cũ. Cô có tình cảm với một anh đồng nghiệp hơn 14 tuổi. Mà người ta cũng có tình cảm với cô. Vậy mà không hợp tính, rồi xa cách dần. Mà chàng trai cũng lạnh nhạt quá, người ta nhắn tin mà không trả lời, người ta gọi điện thì bảo là bận. Cuối cùng cô bạn khóc một trận. Sau mấy tháng thì chắc cũng trở lại bình thường rồi. Mình nghe thì mình cũng cảm thấy hơi tiếc. Nếu mà mỗi người cố gắng thêm được một ít nữa thì chắc là thành công rồi.

Mình vốn không tin vào tình yêu kiểu sét đánh, hay là nhất kiến chung tình gì cả. Mình chỉ tin vào sự cố gắng của 2 người. Nếu đủ cố gắng thì cho dù núi sông cản trở hay cha mẹ chia cắt gì cũng không thành vấn đề. Còn nếu không cố gắng thì cho dù có yêu nhau đắm đuối, có lấy được nhau chắc nữa thì sau đó cuộc sống gia đình cũng gặp sóng gió, cũng chia lìa. Mà đến đám cưới rồi cũng chưa chắc hẳn đã là hạnh phúc. Phải cùng với nhau sống tới đầu bạc răng long thì đó mới là hạnh phúc thực sự. 

Có một chị ở công ty mình. Người Quảng Ngãi, quen anh ở Nha Trang do thời trước đây có cùng nhau học đại học ở Huế. Sau đó chị về làm dâu Nha Trang. Cha mẹ chị cũng phản đối dữ lắm, nhưng cuối cùng thì cũng thôi. Giờ chị đã có con rồi, năm nay 3,4 tuổi gì đó. Có dẫn lên công ty chơi mấy lần. Mà cuộc sống của anh chị cũng tốt lắm, vợ bận đi công tác thì chồng ở nhà nấu cơm, trông con. Lâu lâu hai người cũng về quê thăm bố mẹ vợ. Cảm thấy thán phục cho những tình yêu như vậy, đủ can đảm để đưa nhau theo tới tận chân trời cuối đất.

Công việc của mình gần đây không có gì đặc biệt cả. Hôm trước nghỉ liên tục mấy ngày, cũng tính đi chơi đâu đó cho qua thời gian, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không  biết sao lại cứ ở nhà ngủ vùi mấy ngày liên tục. Ngủ nhiều đến nỗi mà buổi sáng mở mắt không lên, mặt trời chiếu tới đầu rồi còn phủ chăn ngủ. Có lên kế hoạch rủ mấy đứa bạn đi uống cafe nhưng tụi nó đều bận cả, không bận trước cũng bận sau, nên chẳng đi được. Cũng có giận tụi nó chút xíu, mà nghĩ ra cũng thông cảm cho tụi nó. Không phải đứa nào cũng may mắn tìm được một công việc nhàn tản giống mình. Tụi nó còn phải làm tăng ca nuôi người thân nữa. Lương mấy ngày lễ cũng gấp đôi ngày thường. 

Rảnh rỗi cũng có xúc động chạy vào thành phố chơi với mấy đứa bạn. Tranh thủ rút cái bằng ra luôn. Nhưng mà nghĩ đường xa xe cộ nữa, nên cũng ngại đi. Mà nhớ tới cảnh sinh viên hồi xưa, ngày lễ cũng ham kéo về nhà, lên xe thì cứ bị nhét như nhét bông gòn, kẹt xe tứ lung tung, rồi chờ bở hơi tai, đó là còn chưa kể tới rủi ro xảy ra tai nạn nữa... Thôi không dám đi xa mấy ngày lễ nữa. Cũng may mình làm gần nhà, muốn về thì xách xe máy chạy ù chút xíu là về, không mệt như xưa nữa. Mà nhắc tới tai nạn mới nhớ, hôm trước con đường mình đi cũng xảy ra một vụ, nghe đâu có người chết, bị thương cũng quá trời, kẹt xe tới cả buổi. Mà mỗi tuần chạy về nhà, mình lại đi qua đoạn đó 2 lần. Trước giờ cũng hơi chủ quan, nghĩ lại cũng hơi sợ. Lần sau chắc phải cẩn thận hơn mới được.

Thỉnh thoảng mình cũng hay buồn vu vơ. Người ta cứ gọi là thi sĩ, thi sĩ thì cứ ngỡ là lãng mạn lắm, cuộc sống đầy màu sắc. Nhưng mà đó là chuyện của mấy tháng trước, còn đi công tác nhiều. Bây giờ thì tạm thời không có việc làm, cũng trở nên tẻ nhạt rồi. May mà trước giờ mình vẫn hay quen sống trong đơn độc, nên tinh thần còn vững chút ít, không bị rơi vào trầm cảm hay triệu chứng gì tương tự.

Trước đây đọc nhiều, cũng có rút ra vài triết lý. Nói là người bình thường thì dùng tư tưởng để điều chỉnh hành động. Chỉ khi nào rơi vào những trường hợp tuyệt đối khó khăn, dùng đến hành động để điều khiển tư tưởng thì đó mới là người nghị lực phi thường. Khi buồn thì mỉm cười, khi muốn khóc thì hát to lên, khi cô đơn thì nói chuyện đùa vui với người khác... Đến lâu ngày, tự nhiên mình sẽ quen, tự nhiên sẽ chai sạn với những cảm xúc tiêu cực. 

Nhưng mà nói vậy thôi, mình vẫn chưa đạt tới trình độ đó. Bình thường thì vẫn để tư tưởng trôi nổi tự do, suy nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh. Mà nghĩ vậy cũng tốt, để biết mình vẫn là một con người, chứ không phải là một cái máy chuyên điều hòa cảm xúc. Mà nếu không để tư tưởng trôi nổi vậy chắc khó mà viết thơ được. Thực ra thì ngoài những lúc làm thơ, mình cũng có ít cảm xúc tiêu cực lắm. Chủ yếu là suy nghĩ lạc quan yêu đời. Chắc ngày xưa có đọc mấy quyển sách, loại tương tự như "Quẳng gánh lo đi và vui sống", nên giờ cũng có rất ít việc làm cho mình buồn. Thường nói đùa với mấy đứa bạn là nếu có làm mình buồn thì hôm sau mình cũng quên ngay. Một phần do trí nhớ kém, nhưng phần nữa là tập mãi cũng thành thói quen.

Nhắc tới thơ mới nhớ, gần đây mấy anh chị trong phòng không biết sao tìm được facebook của mình, cũng lên đọc mấy bài thơ, rồi lâu lâu đem ra ngoài đùa mình mấy câu. Nhiều khi còn bị hiểu lầm là để ý cô nào đó nữa, một nhân vật bí ẩn nào đấy... Mà mình cũng ngại lắm, trước giờ mình vẫn không muốn để người khác hiểu nhiều về con người mình, kể cả bạn bè cũng vậy. Như vậy dễ bị người ta làm mình tổn thương. Mà trước tới giờ mình cũng không đành làm tổn thương người khác, nên đôi lúc có rắc rối xảy ra thì cứ nhận tổn thương về mình trước. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng khóa mất vài người, không cho người ta xem facebook của mình nữa. Sau này nghĩ lại cũng cảm thấy áy náy, nhưng thôi, đã làm rồi, không có hối hận được, biết đâu có khi nó lại tốt thì sao.

Gần đây hai mẹ con lại xảy ra bất đồng ý kiến. Chuyện nhỏ thôi nhưng cũng làm mình suy nghĩ rất nhiều. Mẹ thì muốn vào Nha Trang để giám sát mấy đứa con. Còn mình thì lại phản đối. Dù sao con thì cũng đã lớn rồi, nó cũng có cuộc sống của riêng nó, có chuyện gì thì nó cũng tự chịu trách nhiệm được. Cuối cùng thì mẹ mình cũng từ bỏ ý định. 

Sau chuyện này mình cũng thức khuya vài hôm, suy nghĩ lung tung. Cảm thấy rối loạn vì con đường phía trước. Trước giờ mình chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận về tương lai cả, 5 năm, 10 năm, 20 năm nữa, 50 nữa, mình không biết bản thân sẽ đi tới đâu cả. Ít ra người ta cũng có một cái mục tiêu, mình thì chẳng có gì cả. Lỡ hứa với mẹ ra vài năm nữa sẽ tìm việc ở Ninh Hòa, sáng đi chiều về cho tiện, nhưng mà còn không biết mình làm được việc gì cả. 

Mấy đứa bạn cùng lứa của mình thì cũng đã có tiến triển rồi, cũng có một số thành tựu nữa. Đứa thì đi du học, đứa học cao học, có mấy đứa đang ôn thi chứng chỉ này nọ nữa. Chỉ có mình là dậm chân tại chỗ. Vạch ra cho mình cũng khá nhiều con đường, mà cảm thấy không có con đường nào khả thi cả. Cũng nhiều khi muốn sống một cuộc sống bình thường, cho qua ngày, không cần phải phấn đấu chi cho mệt mỏi.

Mà nhiều lúc, mình cũng muốn sống cuộc sống trải nghiệm, oanh oanh liệt lắm chứ. Giống như thời đại học đó, cũng giống như 12 năm trước đó. Gần như cấp nào mình cũng để lại nhiều dấu ấn khá sâu sắc, giờ thỉnh thoảng ngồi nghĩ lại chuyện xưa, vừa tự hào vừa luyến tiếc. Có lúc muốn theo đuổi nghề mình đến cùng, chịu tốn chút chi phí, bỏ ra vài ba năm, kiếm một cái bằng quốc tế, chắc chắn mình sẽ thành công đối với nghề này. Lâu lâu lại muốn đổi qua nghề làm giảng viên, về Ninh Hòa dạy trường đại học Mở hay trường trung cấp nghề gì đó cho gần nhà. Rồi cũng muốn làm nhiều thứ linh tinh nữa, học thêm mấy loại ngôn ngữ nữa, rồi đi du lịch đâu đó, rồi lăn lộn đủ kiểu...

Nhưng mà lâu lâu lại nghĩ, cuối cùng rồi sao chứ? Mình cũng phải già, phải ốm đau, phải về với cát bụi. Con người sống trăm năm, đạt danh vọng cao, đủ thứ tiền tài.. thì cũng đâu có mang theo được. Quan trọng vẫn là sống vui vẻ từng ngày, làm cho người thân mình hạnh phúc từng ngày. Cũng giống như uống cafe vậy, người ta cứ mải mê chọn cho bản thân một cái tách thật đẹp, rồi so đo tách của mình với tách của người này người nọ, mà cuối cùng lại quên mất hương vị cafe trong tách. 

Nghĩ lại thì cảm thấy ý chí của mình ngày càng suy sụp. Buổi sáng ngủ không muốn dậy, buổi tối thì không muốn ngủ. Muốn làm việc này việc kia nhưng viện đủ thứ lý do để lười biếng. Chắc phải lên dây cót lại cho bản thân, tìm một ít việc để làm qua thời gian rảnh rỗi, rồi từ từ thì nhờ công việc mà thay đổi bản thân. Người ta nói, muốn thay đổi thế giới, trước hết phải thay đổi bản thân mình đã. Mà mình cũng không có khát vọng gì to lớn thay đổi thế giới cả, miễn sao một ngày bản thân tốt hơn chút ít là được.

(Thanh Trúc, Nhật ký những ngày mưa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét