7 thg 12, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Những buổi chiều trên hải cảng Quy Nhơn

Đó là những buổi chiều thật nhẹ nhàng, mặc dù có mây mù giăng kín và dấu của hiệu của những cơn bão đổ đến, nhưng nó vẫn đẹp trong trí tưởng tượng của mình, bởi vì đó là lần đầu tiên mình đến Quy Nhơn.

Chuyến tàu bắt đầu từ đầu giờ chiều đến khoảng 10h đêm. Điểm đến là Diêu Trì. Sau đó nhóm ngồi taxi từ Diêu Trì đến Quy Nhơn. Xét về mặt phát triển thì Quy Nhơn lớn hơn Diêu Trì, nhưng nằm trên tuyến đường sắt Bắc - Nam thì Diêu Trì mới là ga chính, nhiều tàu qua lại hơn.

Nhưng nếu so với Nha Trang thì Quy Nhơn tương đối nhỏ, khoảng bằng 1/3 về diện tích. Mình ở lại một khách sạn nhỏ xíu trên góc đường Nguyên Tư và Vũ Bảo. Buổi tối đầu tiên mưa to, lạnh, mọi người rủ nhau đi nếm một món ăn mới, mà theo anh tài xế taxi giới thiệu, là có thể xếp vào đặc sản của thành phố này: Lẩu ghẹ rau muống. Ăn vào mới biết nó không có gì lạ lẫm cả, nước lẩu ngọt, cay, nhúng ghẹ vào cho chín, rồi bỏ rau muống, mì gói vào...

Phố Quy Nhơn có 2 bức tượng nổi tiếng. Một bức tượng nằm ở trung tâm chỗ bùng binh gần ga xe lửa, đó là tượng Quang Trung - Nguyễn Huệ. Một bức tượng khác nằm chơi vơi trên một mũi đất hướng ra biển, đó là tượng Trần Hưng Đạo. Những ngày đó, có một cơn bão ập vào miền Trung, hình như là lệch xuống phía nam, rồi từ phía nam men theo đường bờ biển ngược lên phía bắc, sém một chút là vào đến Bình Định. Mà mọi người hay đùa rằng, nhờ có bức tượng đức thánh Trần mà bão không dám vào...

Những ngày ở Quy Nhơn, mình được may mắn ghé qua một số nhà hàng nhỏ, mà khách hàng mời cơm hoặc là nhóm tự đi. Trong đó phải kể đến 2 nhà hàng mang tên Quê Hương 1 và Quê Hương 2 và một nhà hàng khác gần cảng tên là Hàng Châu. Món ăn thì không có gì đặc sản, nhưng cũng ngon miệng và hợp khẩu vị. Ngoài ra nhóm còn ghé một quán bánh xèo nhỏ trong một buổi chiều mưa. Bánh xèo ở đây giòn, có đủ thịt tôm mực cũng tương tự như bánh xèo Ninh Hòa, nước chấm cũng ngon nhưng đương nhiên là không bằng được. Nước chấm ở Ninh Hòa người ta có nấu kèm đủ thứ tôm thịt trong đó, nên nó keo hơn và vàng óng. Còn nước chấm ở đây trong veo, chủ yếu là các loại gia vị. Quán cũng tương đối đông khách, mọi người phải chờ tương đối lâu... 

Nói về đặc sản Quy Nhơn phải kể đến một món ăn gọi là "ché". Sau này mình mới biết nó cũng giống giống như "bì", nhưng người ta làm thành cây, bên ngoài bó kín bằng cọng cỏ tranh, buột chặc 2 đầu trông giống y như bó rạ. Mình có mua một ít về làm quà. Ngoài ra còn có một loại rượu tên là rượu "bầu đá". Cũng không biết seo gọi tên như vậy nữa, chắc là chứa đựng trong những cái bầu tạc bằng đá ra, mà mua rượu thì ít, chủ yếu tính tiền cái bầu đựng. 

Khách hàng ở Quy Nhơn phải nói là rất nhiệt tình. Cuối đợt người ta còn gửi tặng mấy phần mực tẩm. Về nhà mẹ mình khen tấm tắc. Nhưng tính về công việc thì đây là một chuyến công tác khá rắc rối. Chị nhóm trưởng còn ở lại sau nhóm 1 ngày để giải quyết cho xong công việc. Lúc ra đi thì 5 người, còn lúc về chỉ còn lại 4. Bình thường thì gặp những khách hàng như vậy, việc kéo dài thời gian là điều không thể tránh khỏi.

Một điều làm mình rất vui nữa là trong những ngày này, có một nhóm đồng nghiệp từ thành phố Hồ Chí Minh cũng bay ra và làm ở khách hàng khác, nhưng nghỉ tạm ở khách sạn cũng gần khách sạn của mình. Thế là buổi tối cả nhóm rủ nhau đi bộ đến phố ăn uống Ngô Văn Sở và mình được đãi một bữa sinh tố. Nhắc tới sinh tố, mình mới nghĩ đến đất Sài thành phồn hoa, nơi đó người ta gọi "sinh tố" là những món trái cây xoay nhuyễn chung với đá, với sữa, cắm ống hút vào là có thể hút cạn sạch. Còn ở đây, "sinh tố" là chỉ cho một món thập cẩm đủ loại trái cây cắt nhỏ, trộn chung với đá và đương nhiên là không hút được mà dùng thìa để múc. Nó cũng gần giống với chè trái cây của Ninh Hòa nhưng người ta không cho nước nhiều.

Một điều khá tiếc là khi đặt chân tới Quy Nhơn mình không có cơ hội đi nhiều nơi. Có nghe đến một địa danh gọi là ghềnh Ráng (hay gành Ráng gì đó), là nơi có mộ của Hàn Mặc Tử mà chỉ đi ngang qua, không được ghé vào. Cũng không có cơ hội dạo quanh đường bờ biển. Bờ biển ở đây rất đẹp, rất rộng rãi, rộng hơn cả Nha Trang vì không có nhiều công trình ven biển mọc lên. Bờ biển còn trắng tinh, tĩnh lặng.

Đến Quy Nhơn mình như được hoài niệm lại những dấu chân của biết bao người đi trước, trong đó có cả thầy cô giáo của mình, những đứa bạn từng học sư phạm ở đây, trường đại học Quy Nhơn. Cũng có những đứa bạn xa quê lập nghiệp ở Sài Gòn... Nếu so với Nha Trang, Quy Nhơn tuy nhỏ nhưng mới chính thức gọi là thanh bình.

Buổi chiều về, ra ga vội vã. Chị khách hàng mang xe con đi tiễn nhóm. Mua vội một ít bánh mì, nhưng lên tàu mình ăn rất ít. Về tới Nha Trang đã hơn 10h tối. Do bão mà nhóm phải đi tàu địa phương nên cũng hơi chậm, tàu bắc nam thì bị ảnh hưởng nên không chạy theo kế hoạch...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét