6 thg 12, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Tuy Hòa và nếm lại lẩu dê Chóp Chài

Câu chuyện bắt đầu từ khoảng giữa tháng 10 trước, và nó kéo dài đến tận hôm nay. Lẽ ra mình đã viết những dòng này sớm hơn. Nhưng tự cảm thấy vẫn chưa có đủ động lực và cảm xúc. 

Tuy Hòa là một điểm đến thường xuyên, và tương đối lý tưởng. Dịu dàng, tĩnh lặng. Nhưng đó là một buổi chiều mây mù giăng man mác báo hiệu những cơn mưa chuyển mùa, và những cơn bão sắp lân la vào bờ biển miền Trung. Có một chút vị hoa sữa trên đường đi, nhưng không hoàn toàn tràn ngập. Chuyến xe chở nhóm dừng nghỉ giữa đỉnh đèo Cả. Tại đây mình bắt đầu chịu đựng cơn say xe ập đến. Qua khỏi đỉnh đèo là một trận kẹt xe tương đối dài. Có lẽ là do đoạn đường đèo này nhỏ hẹp, mà những người tài xế vội vàng không kìm được cảm xúc vội vàng và luôn muốn vượt lên trên.

Anh lái xe của nhóm phải quay ngược lại đỉnh đèo, rẽ vào lối xuống cảng Vũng Rô để chạy sang một con đường dài hơn khoảng 10km quanh chân đèo để trách kẹt xe. Đường dài hơn đồng nghĩa với việc sẽ say xe lâu hơn. Nhưng bù lại, mình chứng kiến một đoạn đường mới rất đẹp, có những hàng dương trải dài, bãi cát trắng tinh khôi không dấu vết của con người cư trú. Và xa xa là đường lên một ngọn hải đăng đứng cheo leo trên vách đá. Thầm nhủ có thời gian sẽ ghé qua và chụp vài tấm ảnh.

Khách hàng đón tiếp mình rất nồng nhiệt. Phòng ngủ, cơm nước đều đã chuẩn bị sẵn. Đương nhiên sẽ không tiện lợi giống như trong khách sạn, nhưng nó mang một phong vị khác, tự nhiên hơn, và lạ hơn. Nói là lạ, bởi vì khách hàng nấu sẵn những phần cơm dành cho nhân viên người Thái, và cũng là lần thứ 2, mình được nếm lại những món ăn Thái này. Cay. Hấp dẫn. Lần đầu tiên có lẽ là đúng 1 năm về trước... chuyến công tác đầu tiên, lần đầu đến Tuy Hòa.

Món ăn Thái chú trọng gia vị. Nhưng người ta không trộn lẫn vào món ăn thành một loại hỗn hợp mà sắp riêng ra từng chén, từng đĩa. Người ăn sẽ phải tự trộn lấy cho phù hợp với sở thích của mình. Hấp dẫn nhất, mà mình còn ấn tượng đến hôm nay, là món gà nấu măng, giống giống như cari, có thêm nước dừa rất béo, và đương nhiên là cay. Món thứ 2 là món gỏi, có da, có rau, có hành ngò đủ loại, nhưng nó ngon vì một loại gia vị đặc trưng: "thính". Hỏi thăm mình mới vỡ lẽ, "thính" được chế biến bằng cách giã nhuyễn nếp, nấu chung với các loại gia vị thành hỗn hợp để trộn gỏi, có tác dụng tương tự với mè, nhưng công phu và hấp dẫn hơn.

Nói về con người, sau 1 lần làm quen thì họ không còn xa lạ với nhóm nữa. Nhưng khoảng cách về ngoại ngữ còn hơi ngượng ngập. Người ta nói tiếng Việt khá tốt, nhưng vẫn còn một số cụm từ chuyên môn mà mọi người cần phải diễn đạt bằng tay hết ý. Có thể xem khách hàng này là một trong những khách hàng truyền thống của công ty mình nên không khí khá thân thiện và dễ chịu. Không như một số nơi khác, muốn xin tài liệu gì đều vấp phải một số khó khăn, phần vì họ không muốn cung cấp, phần vì họ không hiểu công việc của mình...

Trong những ngày này, mình có ra ngoài và ăn lại món lẩu dê Chóp Chài. Lần trước đường tối, nên nghĩ ăn lẩu dê Chóp Chài phải lên tận Chóp Chài, là một ngọn đồi cao nằm cạnh biển. Nhưng lần này mới vỡ lẽ, đó chỉ là tên của một quán ăn. Lẩu dê thì hương vị cũng được, sau cả ngày mệt mỏi ăn vào cũng ấp lòng, no bụng. Nhưng mình vẫn không thích kiểu đập trứng vịt lộn sống vào nồi lẩu. May mà đã lưu ý mấy anh chị trong nhóm trước, mà hình như mọi người cũng không thích nên không ai ăn kiểu đó cả. Có hỏi thăm mua một ít sữa dê về làm quà nhưng tiếc là người ta chỉ bán trong buổi sáng là hết veo, muốn mua phải đi sớm. Thêm nữa sữa dê không để lâu được mà phải bảo quản trong tủ lạnh, dùng trong vòng 2 ngày. Có lẽ mình vẫn còn thiếu duyên với món sữa dê.

Một điều nữa mình tương đối ấn tượng, và đôi khi là không chịu nổi, đó chính là hương hoa sữa khá dày đặc trong khuôn viên của khách hàng. Mùa cũng đã sang thu, nhưng hoa sữa ít thôi thì cũng dễ chịu, thi vị. Đằng này hoa sữa rất nồng. May mà suốt ngày ở trong phòng lạnh đóng kín nên cũng đỡ bớt. Bù lại cảnh vật rất hồn nhiên và tĩnh lặng, nhưng một bức tranh xanh dịu mát điểm trăng trắng hoa. Có đôi hàng rào nhỏ chạy 2 bên lối đi thẳng tắp. Muốn chụp vài tấm ảnh nhưng lúc đi về vội quá nên cũng quên mất. 

Đoạn đường về thì nhẹ nhàng hơn, vẫn chiếc xe đó, nhưng không còn kẹt đường nữa. Và mình cũng thôi bị say xe. Có lẽ đường về thường dễ dàng hơn là ra đi. Bởi vì mình đã biết được nơi nào sẽ về. Bầu trời Tuy Hòa vẫn âm u như vậy, thỉnh thoảng có mưa một chút ít. Lên xe cố gắng tranh thủ ngủ một giấc nhưng không được, bèn ráng thức nhìn cảnh đêm 2 bên đường. Chủ yếu là đèn và nhà cửa. Đương nhiên mỗi thứ có một vẻ đẹp khác nhau, nhưng mình vẫn tin rằng, vẻ đẹp chân thực nhất chính là vẻ đẹp của bình yên...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét