8 thg 12, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Tháng ngày ở Nha Trang và những khách hàng thú vị

Trong thời gian khoảng 1 tháng, từ khoảng đầu tháng 11 đến đầu tháng 12, mình cứ loanh quanh hoài ở những khách hàng trên đất Nha Trang. Đương nhiên cũng thỉnh thoảng gặp một vài khách hàng tương đối thú vị. Vị khách hàng mà mình sắp kể dưới đây, nằm trong một đơn vị nhỏ ở khu công nghiệp Suối Dầu, có thể tính là vị khách hàng thú vị nhất trong những năm hành nghề của mình.

Anh rất nhiệt tình, thường thì ít khách hàng nào có thể đón tiếp đoàn nhiệt tình như vậy. Buổi sáng cho xe đến rước mọi người ở công ty mình. Rồi đưa đi ăn sáng ở một quán phở rất ngon trên ngã rẽ vào đường đi Đà Lạt cũ. Rồi đến khách hàng mọi người được đãi cafe do chính tay cô kế toán chế. Buổi trưa không nghỉ trưa mà lại bị kéo đi ăn ở một nhà hàng gần đó, có uống chút bia giải khát. Buổi chiều cho xe về tận văn phòng...

Tuổi anh cũng cỡ chú mình, nhưng mình cứ gọi bằng anh. Sự thú vị bắt đầu từ ngay lần đầu gặp mặt, khoảng hơn 1 năm trước, đến bây giờ anh vẫn quen gọi mình là "triết gia". Anh thân thiện, và nói nhiều. Đương nhiên khoảng thời gian mà người ta nói nhiều nhất thường là ở trên bàn nhậu, khi mà 2 bên đã uống được tương đối kha khá bia. 

Mình nhớ hôm đó là ở nhà hàng Ngọc Trai, một nhà hàng tương đối khang trang nằm trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. Ở đây mình ăn tương đối ít, chủ yếu vẫn là uống. Nhớ người ta mang lên một món tên là "rong nho", chính là rong biển, nhưng hình dạng chùm chùm giống chùm nho tí hon, mình ăn không quen, chỉ gắp vài đũa rồi thôi. May mà nhờ món cuối cùng là "ốc len xào dừa", được ăn thỏa thích, nước dừa rơi đầy quần áo mà không để ý.

Hôm đó mình cũng uống tương đối nhiều, đương nhiên là vẫn chưa say, nhưng cũng ngà ngà, đếm được lượng bia là khoảng 5,5 chai tiger. Bình thường những lần trước, khoảng 4 chai là mình đã có cảm giác buồn nôn. Không biết là lần này do tửu lượng của mình tăng tương đối khá hay là do gặp người hiểu mình nên uống thỏa sức. Lúc về, khoảng hơn 9h đêm, mình còn đủ sức đi bộ ra ngoài dạo bên khu ăn vặt của sinh viên để lắp đầy cái dạ dày đang cồn cào vì hơi men rồi sau đó mới về phòng và lăn ra ngủ.

Mình vẫn còn nhớ anh kể rất nhiều, về những triết lý, về cách sống của anh. Mà chắc là con người ta phải biết nói, biết bày tỏ như vậy mới có thể làm cho người khác hiểu được mình, mới tìm được cảm giác đồng điệu từ người khác, đó chính là điều mình cảm thấy mình thiếu sót nhiều nhất và cần phải học tập.

Có nhiều lần anh nhắc tới nhạc Trịnh Công Sơn, chính là cùng sở thích với mình. Anh còn khoe là anh của anh là bạn của nhạc sĩ, từng mời nhạc sĩ đến nhà ăn cơm, tự nhiên cảm thấy hâm mộ vô cùng. Không có bao nhiêu người được cái duyên đó. Kẻ lãng tử, người phiêu bạt, tự nhiên sẽ cảm thấy gần gũi với nhau hơn. Anh nói nhiều về âm nhạc, về những bài hát xưa cũ, trong đó có bài "Đóa hoa vô thường" mà mình thích. Anh cũng nói về vai trò của Khánh Ly đối với nhạc Trịnh, như là cây cầu nối giữa tâm hồn nhạc sĩ và tâm hồn thính giả, mà không có một ca sĩ nào khác thay thế được.

Nhờ anh mà mình còn biết thêm được một quán cafe khá đặc biệt ở Đà Lạt, tên là "Cung Tơ Chiều". Quán này rất lạ, người chủ quán là một cô phụ nữ trung niên, mở quán vì sở thích âm nhạc của mình. Cô đàn hát, rồi mời khách đàn hát. Vào quán không được nói to, tắt điện thoại và không được chụp ảnh. Nghe cũng lạ lạ, có cơ hội ghé Đà Lạt mình cũng phải vào xem mới được.

Anh còn dẫn luật triết học những điều mà mình hồ như đã quên, và được gợi nhớ lại. Đương nhiên là sẽ không chính xác theo sách vở, nhưng ý tứ đúng là như vậy. Như một câu của Karl Marx, nội dung đại ý như thế này: đối với những người trí thức, sự trừng phạt lớn nhất đối với họ là không cho họ làm việc. Chị nhóm của trưởng của mình cũng khá tán đồng với ý kiến này. Chị nói với anh, chị cũng chỉ giao việc cho những người có thể làm được, và yên tâm.

Anh cũng nói nhiều về việc kinh doanh, những khó khăn trong công việc, nhưng đa phần là anh cười đùa, không để trong lòng. Anh có cốt nhà Phật. Anh đem những triết lý sống của mình vào kinh doanh. Anh kể về nguyên tắc 80/20, nguyên tắc "6 sic-ma" một cách thực tế. Rồi anh kể nghe về nhân viên của anh, những người lao động, với sự thấu hiểu vô cùng.

Mình nói chuyện với anh rất hợp, mình kể những điều mình biết về âm nhạc, về triết học. Lúc về mình còn cảm thấy luyến tiếc vì chưa nói hết. Đương nhiên mình vẫn quan điểm rằng phải dành phần giao tiếp chủ yếu lại cho sếp, và không được thể hiện bản thân, con người thực của mình quá mức, nhất là đối với khách hàng. Đối với bạn bè thì được. Hy vọng trong tương lai, một tương lai nào đó, mình với anh không phải là quan hệ khách hàng, đối tác...

Những ngày loanh quanh ở Nha Trang, mình còn gặp một khách hàng thú vị khách. Tuy là không tiếp xúc với cô nhiều. Chỉ có lần ở đơn vị đi photo một ít giấy tờ, và tự nhiên nghe cô kể chuyện. Đầu tiên cô trêu mình có người yêu chưa? Dạ chưa. Sao chưa? Nhiêu tuổi rồi mà chưa? Dạ con sinh năm 90, cũng muốn lắm mà không ai thèm yêu. Rồi cô kể chuyện của cô. Cô có một thằng con trai, nhỏ hơn mình 1 tuổi (từ lâu rồi mình đã quyết định dùng tuổi thật của mình khi giao tiếp với khách hàng). Học và làm ở Sài Gòn. Nó cũng thích về quê làm giống như mình vậy, mà nó nói với cô là "con về làm gần nhà để chăm sóc mẹ". (Bậc cha mẹ mà nghe được câu đó chắc là sẽ mát lòng mát dạ lắm).

Cô cũng thương trêu nó như vậy. Con có người yêu chưa? Dạ có rồi. Tới mức nào rồi? Nắm tay chưa? Dạ nắm rồi... Nói xong cô còn đem điện thoại ra khoe ảnh con trai nữa. Công nhận nó cũng đẹp trai (ít nhất là hơn mình một chút), nên có người yêu trước mình là đương nhiên. Rồi cô kể tứ lung tung hết, mình thì đứng đó vừa photo vừa gật gật lắng nghe. Cô kể nó học ở Sài Gòn một khóa học gì gì "Tôi tài giỏi" đó, nghe đâu 3 ngày mà tốn hết 6 triệu. Rồi từ đó nó càng nói nhiều hơn trước. Cô kể ông bà ngoại có nhiều con cháu lắm, nhưng ai cũng thích nó nhất, lâu lâu nó lại về nhà xoa bóp vai, hỏi thăm sức khỏe... 

Khoe con trai rồi đến con gái. (Cái này hơi tiếc, tại lớn hơn mình đâu chục tuổi). Con gái cô học công nghệ sinh học ở Sài Gòn, rồi ra giảng dạy ở Nha Trang, sau đó xin được du học nước ngoài, rồi học thạc sĩ... Nói chung là gia đình cô khá thành đạt và hạnh phúc, tự nhiên mình cảm thấy hâm mộ vô cùng.

Cũng loanh quanh ở đất Nha Trang, có lần gặp được anh kế toán khá trẻ, điển trai, làm bên kho. Không biết anh kiếm đâu ra nick skype của mình, rồi kết bạn, rồi dùng nó để hỏi thăm... chị đồng nghiệp của mình. Đương nhiên là với tính cẩn thận và bảo vệ người nhà, mình sẽ giả vờ ngu ngơ. Không biết sau này 2 anh chị đó ra sao, mà anh rủ chị cafe, chị kêu đi, sau đó lại báo là không đi. Rồi anh than với mình rằng... bị cho leo cây, dính vào phụ nữ là khổ lắm em à...

Cũng bó tay. Nhưng cũng rất thú vị, nhờ vậy mà chặng đường công việc của mình cũng mau chóng trôi qua những ngày tẻ nhạt và áp lực. Con đường phía trước còn khá dài, đã có những ý nghĩ manh nha của sự thay đổi quan điểm của bản thân. Nhưng mình sẽ không nói trong trang này. Đó có thể là một bí mật nho nhỏ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét