29 thg 11, 2014

Đa tâm tư

Hoàng hôn tiễn biệt nắng qua đời
Một kiếp nhân tình chỉ thế thôi
Sỏi đá tròng trành bên tuế nguyệt
Lòng ta chai sạn hết buồn vui.


Có lúc nào quên những nỗi đau
Khi chân trời lạnh, nắng trôi màu
Lòng ta thành gió bay bay mãi
Bay tận cuối đời lạc lối nhau.


Chợt tiếc trời xa khuất cánh chim
Mây xa vời vợi bóng em tìm
Kiếp nào quên được hồn thu thảo
Em có về chăng giữa lặng im.


Em có về đêm nuối tiếc mây
Khi sương buông xuống cánh hoa gầy
Em thành một đóa quỳnh sâu lắng
Vương vấn đời ta mộng tỉnh say.


Ai ngày xưa kể chuyện buồn đau
Nghe tóc em sang tuổi bạc đầu
Có lẽ nào đêm ta đợi mãi
Xuân về bên hạ đã tàn lâu.


Khi tim tan vỡ lúc người đi
Có chắc nhân duyên vướng víu gì
Em với ngày xưa, ta chọn một
Em tàn theo giấc mộng thiên di.


Ngày xưa ai mộng, tiếc ai xa
Duyên nợ không chung dưới mái nhà
Em có buồn vui? Ta chẳng hiểu
Ta còn năm tháng cứ trôi qua.


Em về cỏ dại hóa sương mây
Ta ghé xa xôi cỏ bám đầy
Trời đất nhạt màu, sương bén gót
Em nào có biết đất trời say.


Ta buồn nghe cỏ bám ưu tư
Nghe tiếng em than điệu giã từ
Một thuở lòng ta mơ khói trắng
Vương vào đâu đó chút hương dư.


Một thuở trời xanh lạnh lẽo mây
Em đi qua lối cỏ xơ gầy
Có nơi nào nắng gieo đường lá
Có chiếc mùa thu chấp chới bay.


Lòng ta duyên ý chẳng bao nhiêu
Thu đến thu đi, mệt mỏi nhiều
Ta thức từng đêm, hoa chẳng nở
Nghe buồn tuế nguyệt gọi người theo.


(Thanh Trúc, Đa tâm tư)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét