20 thg 3, 2012

Giấc mơ thừa

Trên lối anh đi bóng nắng buồn
Nhìn em thấp thoáng tóc mây buông
Nhớ em nhiều lắm, em không biết
Em chỉ biết rằng, mưa sắp tuôn.

Anh bước bơ vơ mỗi buổi chiều
Vì em mà nắng cứ buồn thiu
Vì em mà gió không chào hỏi
Bởi thế nên anh mới mộng nhiều.

Em bước vội vàng giữa lối đông
Hoa mai trong gió rụng từng bông
Lá me trên tóc em không vội
Chỉ có tim anh đã lỡ hồng.

Trăm năm duyên nợ buộc làm chi
Anh cứ ngỡ ngàng, em vẫn đi
Anh vẫn là anh như buổi nọ
Nhưng thành bóng vắng của chi ly.

Ngày xưa gió đã nói cho anh
Rằng tóc em nay đã chuyển xanh
Ôm mộng vô cùng, anh chợt vỡ
Tim anh đứt tựa chỉ treo mành.

Em cứ vô tình, tựa tuyết băng
Trăm năm lạnh lẽo để tàn trăng
Anh đem giấc mộng không màu sắc
Vào cõi hư không, chốn vĩnh hằng.

Trăm năm ngơ ngẩn phút này thôi
Sóng nước lục bình lạnh lẽo trôi
Bèo nổi mây chìm trăng khuyết bóng
Đông tàn người đã hóa xa xôi.

Anh vào gác nhỏ ngắm hoa bay
Ngắm bóng trăng khuya, nhạn lẻ bầy
Ngắm lối im lìm không sức sống
Tương tư ảo mộng kể từ đây.

Nếu chẳng gặp nhau sẽ chẳng xa
Anh là vũ trụ, vẫn bao la
Em là hoa tuyết trên đầu núi
Chẳng có đau lòng, chẳng xót xa.

Còn nói làm chi, phải nhận thôi
Số trời đã buộc gặp em rồi
Anh là vũ trụ nhưng tim vỡ
Hoa tuyết là em, phụ mộng hoài.

Em cứ hững hờ, cứ bước đi
Anh trong mưa gió tự thầm thì
Em là một giấc mơ không vết
Anh vẫn âm thầm đợi mộng si.

Nếu có thời gian, cứ phí hoài
Cần gì mà hỏi có dừng trôi
Làm sao quên được ngày xưa ấy
Giờ đã bơ vơ đã muộn rồi.

Rêu mọc lang thang phía cuối đường
Ngày xưa thi sĩ nặng tình thương
Bây giờ thi sĩ tim tan vỡ
Vẫn chỉ có thơ mới tỏ tường.

Lòng anh nhuốm máu tỏ cùng ai
Trăng cứ an nhiên, chẳng thở dài
Sương cứ rơi rơi không xúc cảm
Hồn nhiên chẳng hỏi đúng hay sai.

Phương trời em có lối đi riêng
Lạnh nhạt tim anh bến lạc thuyền
Chữ phận thôi đành chôn xuống cát
Nghìn năm hóa đá chữ tình duyên.

Đông đã qua rồi, tuyết đã tan
Xuân dừng cửa sổ bóng mai tàn
Hạ xa bến nước sen phai sắc
Thu muộn phong trần rữa nhụy lan.

Nghìn năm mới có một mà thôi
Nỡ để cho ai nếm ngậm ngùi
Nỡ để duyên tình theo sóng vỡ
Nỡ đem phận bạc phụ tình vơi.

Đêm nay nhớ lại thuở ngày xưa
Có lẽ đêm dài sợ gió mưa
Có lẽ anh còn ôm mộng cũ
Nhưng tim đã hận giấc mơ thừa.

Bóng ngày xưa ấy biết tìm đâu
Để tóc anh nay tuyết chuyển màu
Chắc chẳng còn ai anh sẽ gặp
Thay em níu kéo nửa tình sau.

(Thanh Trúc, Giấc mơ thừa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét