16 thg 3, 2012

Tự rơi

Đừng làm lỡ mất tuổi đôi mươi
Đừng để trúc buồn lá tự rơi
Đừng cứ lặng im như chẳng hiểu
Đừng chờ hoa rụng lỡ dòng trôi.

Khó gặp nên chăng cũng vội vàng
Chẳng đành lỗi hẹn với nhân gian
Nếu người lạnh lẽo như đông tuyết
Gặp lửa tim ta cũng sẽ tan.

Rất khó hữu tâm chọn một người
Đừng thành nước bạc phụ trăng soi
Có chăng luyến ái là vô vọng
Trúc giữa đông tàn, lá tự rơi.

(Thanh Trúc, Tự rơi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét