26 thg 1, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Vì cuộc đời là những chuyến đi

Thực ra thì mình vẫn không có ý đinh, hoặc là chưa có ý dịnh xem công việc như là tất cả cuộc đời của mình. Vậy mà cả tuần vừa qua, à không, chính xác là 2 tuần vừa qua, mình vẫn không có đủ thời gian để viết những dòng này. Để viết một bài hoàn chỉnh, mình cần phải có thời gian yên tĩnh, tĩnh tâm để suy tư. Còn những ngày gần đây, mình rất bận. Thỉnh thoảng mình cũng có một ít thời gian, nhưng chỉ đủ để thở, để lên facebook trả lời tin nhắn của bạn bè rồi thoát ra ngay. Sau đó lại vùi đầu vào công việc.

Giờ nhìn lại, thấy 2 tuần vừa rồi trôi qua thật nhanh. Nhanh đến nỗi mình cảm giác như vừa mới trải qua một giấc mộng, cũng giống như là một kiếp luân hồi mà người đi đến cuối cuộc đời quay đầu nhìn lại. Ấy thế mà mình cũng chỉ mới vừa qua được 2 tuần.

Hiện tại thì mình đang ở trên tàu, chuyến tàu đêm để đi tới một nơi khác, tiếp tục với công việc của mình. Có lẽ mình cần phải suy nghĩ xem nên nghĩ ngơi để chuẩn bị tốt cho ngày mai, hay là phải thức đêm nay để lưu lại một chút tâm trạng. Mình sợ, sợ rằng nhiều cảm giác thoáng qua sẽ bị quên mất. Mặc dù gọi là thoáng qua, nhưng vẫn hy vọng rằng nó còn in lại ở đâu đó, ít nhất là trong vài năm nữa, khi đọc lại những dòng này, cảm thấy rằng mình sống rất tốt, sống rất vui vẻ, làm việc rất căng thẳng nhưng cũng hăng say, và tất nhiên, bị sụt một ít khối lượng cơ thể.

Câu chuyện bắt đầu từ rất sớm. Trở lại với thời điểm cách đây hai tuần. Buổi chiều hôm đó mình vừa kết thúc công việc ở một khách hàng rồi quay về. Khách hàng này cũng ở tương đối gần, trong tỉnh, nhưng cũng phải đi xe công ty gần một tiếng rưỡi. Trên đường đi về thì mình cứ ngủ suốt, nên không để ý cảnh vật xung quanh. 

Chỉ có buổi cuối cùng là mình cố gắng tỉnh táo để ngắm chút ít cảnh vật trên đường về. Mình có đi qua một cảng biển, cát trắng rất đẹp, có con đường quốc lộ mới xây, băng ngang qua những hàng dừa, có một chiếc nhà thờ cổ xưa bỏ hoang, rồi có băng qua một trường dạy lái máy bay. Nói về kỷ niệm thì nơi này ngày xưa mình đã từng đi qua một lần, hồi nhỏ xíu, đi cùng bố. Mình nhớ đó là một chuyến đi rất dài, hai bố con đi về trong ngày. Kỷ niệm ngày xưa còn rất mơ hồ, nhưng cảm giác lúc đó rất là hạnh phúc và ấm áp.

Nhóm của mình khá đông, nên cũng trò chuyện vui vẻ, làm mình tạm quên đi chuyện ngày xưa. Buổi trưa thì mọi người chuyển qua siêu thị ăn trưa, đi bằng taxi. Cơm tại siêu thị ăn ngon, lại rẻ với hợp vệ sinh nữa. Tiếc là chỉ ăn được mấy ngày rồi hết việc xong về. Hôm cuối cùng mình còn dạo quanh siêu thị một vòng, mua một ít trái cây. Chuyến đi khách hàng đó mở màn cho một mùa bận rộn của mình.

Buổi chiều về, công ty tổ chức tiệc tất niên. Thực ra hôm đó không phải là ngày cuối năm. Còn tới hơn 1 tháng nữa. Nhưng mà đặc thù nghề nghiệp của công ty mình, nên phải tổ chức tất niên sớm để mọi người bắt tâm trạng, phấn khởi cho mùa bận rộn sắp tới.

Lần đầu tiên mình trốn buổi tiệc với đồng nghiệp. Lý do rất chính đáng mà chị trưởng phòng cũng thông cảm: về nhà. Cng với một mớ trái cây mua hồi trưa về cho mẹ và những ngày bận rộn sắp tới sẽ không có cơ hôi ở nhà, lý do của mình càng thêm chính đáng. Trong nhiều lần ăn nhậu với đồng nghiệp trước đó, mình đều bị ép đến say. Không phải tự nhiên mà có một nhật ký nghề nghiệp thế này: "lần thứ... say". Mà mình cũng không nhớ lần thứ bao nhiêu rồi nữa, ít nhất lần này mình cũng tránh được lần n + 1. Sau nhiều lần say trước đó (hoặc là sém say), mình đã phát hiện ra một ít vấn đề về sức khỏe của bản thân. Mình không biết nó có nghiêm trọng lắm không nhưng mình mà sau mỗi lần say mình mới phát hiện, còn những ngày bình thường thì mình vẫn sống như vậy, không có biểu hiện gì đáng lo ngại. Cũng vì thế mà mình cũng rất mừng khi trốn được một buổi nhậu say. Dù sao sau này cũng có nhiều việc xảy ra, tự an ủi mình rằng, trốn được bao nhiêu thì trốn, nếu trốn không được thì mình cũng đành chấp nhận, dù sao mình cũng đã cố gắng rất nhiều.

Mình ngày càng nể phục chị trưởng phòng của mình vì sự thấu hiểu tâm lý của cấp dưới. Nếu gặp người khác thì mình đã bị ép buộc đi cho bằng được. Mà mình cũng may mắn tìm được một môi trường có những đồng nghiệp biết chia sẻ lẫn nhau. Mình vắng mà không ai nói ra nói vào gì cả. Cảm giác như mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường sau lưng mình.

Cuộc đời xoay mình đến thế nào thì mình cũng cố gắng mỉm cười lên được. Nếu không có chuyện sau lưng mình thì đó chính là vạn phúc, còn nếu có chuyện sau lưng mình thì kệ nó đi, dù sao cũng không phải là việc của mình, mình vẫn sống như thường đó thôi.

Được ngủ ở nhà một buổi tối thứ 7. Đó chắc hẳn là tối thứ 7 cuối tuần cuối cùng của 3 tháng tới. Buổi trưa chủ nhật, mình chuẩn bị đồ đạc và bắt đầu chuyến hành trình của riêng mình. Mặc dù trước kia mình cũng đã từng đi xa, đã từng trải nghiệm, nhưng mình vẫn không thể ngăn cản được sự háo hức như lần đầu phiêu lưu. Bởi vì đây chính là một phần nghề nghiệp của mình, mà có lẽ sau này mình sẽ quen với nó, nhưng bây giờ, mọi thứ vẫn còn rất mới, và rất hồi hộp.

Xe công ty đón mình tại một ngã ba trên đường về gần nhà. Cũng may mắn vì nơi mình sắp sửa đến phải đi ngang qua đường rẽ vào nhà mình. Nơi mình đến, khoảng cách cũng hơn 300 cây số. Một chặng đường dài đáng để chờ đợi. Thường thì lên xe mình sẽ bị say xe (trước đó là vậy). Cộng thêm mình chưa quen mùi của chiếc xe công ty nên cảm giác rất khó chịu. Vậy mà hôm đó mình không có triệu chứng gì say xe cả, chỉ có chút xíu mệt mỏi phải tựa vào lưng ghế ngủ gục một chút. Chắc là nhờ mấy trái quýt mẹ cho mang theo, lâu lâu lại lột vỏ ra và ngửi. Vỏ quýt đúng là có công dụng tốt, mặc dù mấy lần trước mình cũng thử mà chưa có công dụng đó, nhưng ít ra lần này đã có hiệu quả.

Nhóm đồng nghiệp của mình gồm có 3 nữ và 1 nam. Như vậy nếu không kể đến anh lái xe chở đến nơi phải quay về chở nhóm khác đi nơi khác thì còn lại mình là nam duy nhất trong đoàn. Tất nhiên cũng loại trừ việc mình nhỏ tuổi nhất ra thì con trai cũng phải làm một số nghĩa vụ như mở đường, mang đồ đạc, gọi taxi, vân vân... Mà mình ngại nhất là mang đồ đạc, hay chính xác hơn là một mớ hồ sơ làm việc. Hồi xưa học đại học, mình vẫn chủ trương mang nhẹ, ít, gọn, vậy nên hành lý của mình cũng tương đối vừa phải, ngoại trừ sách vở và một ít đồ kỷ niệm thời sinh viên ra, mình có rất ít vật dụng cá nhân.

Thế mà giờ lại vác theo, à không, kéo theo, một cái vali to đùng, trong đó toàn giấy là giấy, mà ít nhất cũng hơn 5kg. May mà mình vẫn còn mang hành lý nhỏ gọn, nếu không thì chắc là mệt đến đứt hơi. Mà dù cho cái vali kéo được, tức là có bánh, nhưng mỗi lần đi tới đường gồ ghề là bánh cũng bị vô hiệu hóa như bình thường, và tất nhiên thỉnh thoảng các chị đồng nghiệp cũng tới giúp đỡ, nhưng tính tình của mình lại ngang bướng, thích tỏ vẻ ta đây. Cuối cùng thì vẫn tự mang cho chính mình thêm nặng.

Không nói về cái vali nữa, hiện tại mình cũng đang lo lắm đây, ngày mai xuống tàu là có 2 cái chứ không còn một nữa đâu. Nên càng nói càng lo. Tốt nhất là cố gắng quên đi vậy, để ngày mai tính, đâu còn có. Nơi mình đến là một khách sạn cũng nhỏ, ở một thị xã xa xôi, vùng núi, nằm trên đường quốc lộ quanh co, nhấp nhô ổ gà với một ít nhà máy chế biến nông sản và những quán ăn tạm thời gọi là sang trọng cho khách qua đường dừng chân. Không khí trên này khá lạnh, lạnh hơn ở vùng gần biển nơi nhà trọ của mình. May mà mình có mang theo áo len (của mẹ mới mua trước đó mấy ngày, cộng thêm cái khăn choàng cổ của một cô bạn móc tặng từ thời đại học nên cũng có chút ít hơi ấm. Khách sạn có nước nóng, tắm sạc sẽ rồi đi ngủ. Cộng thêm đi đường mệt nhọc nên tối đó mình ngủ say như chết. Ngày mai, công việc của mình sẽ bắt đầu, giờ nhìn lại, mặc dù có nhiều chướng ngại vật nhưng cũng cảm thấy khá suôn sẻ, ít nhất là nó không quá rắc rối, phức tạp giống như mình tưởng tượng...

P.S. Tạm thời dừng ở đây, mình sẽ viết tiếp, trong một tương lai gần. Nhưng không biết chắc là bao giờ, cũng không dám hẹn trước.   

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét