5 thg 1, 2013

Tên em là ký ức

Em như lữ khách bước qua đường
Anh tựa đông tàn luyến tuyết sương
Dẫu một ngàn năm anh vẫn đợi
Vì lòng anh chỉ có yêu thương.

Em là duy nhất, có đâu hai
Anh ngóng tin em chốn nguyệt đài
Chỉ một đời thôi không hối tiếc
Vì lòng anh đã rất yêu ai.

Em là con én thích đưa thoi
Anh sợ xuân xanh sắp hết rồi
Nên lấy tên em làm ký ức
Phong vào băng giá mảnh tình côi.

(Thanh Trúc, Tên em là ký ức)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét