3 thg 1, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Tác nghiệp trên đất quê hương

Dùng từ "tác nghiệp" cho oai, chứ thực ra là đi... kiểm kê. Nhưng mà dù sao đó cũng là một phần nghề nghiệp của mình, nên việc phóng đại đôi chút là điều có thể chấp nhận được. Đất quê hương, không đâu khác chính là Ninh Hòa. Thời còn học ở thành phố, mình đã từng mơ có một ngày như vậy. Chính là làm nghề của mình trên quê hương mình. Sáng đi, trưa về hoặc chiều về, được ăn cơm nhà và chìm đắm trong công việc.

Mình về nhà từ chiều hôm trước. Được sếp cho về sớm, chạy thẳng về nhà. Không nghĩ là ngày thường mình cũng được ở nhà. Thường thì chỉ có cuối tuần hoặc ngày nghỉ lễ mới chạy về nhà được thôi. Nói chung thì cảm giác chạy về bất thường như vậy cũng thú vị. Gần đây mình ở nhà cũng tương đối nhiều. Tối thứ 6 tuần trước từ Nha Trang chạy về, chiều thứ 7 đi Nha Trang, buổi tối từ ga Nha Trang đi Tuy Hòa, tối Chủ nhật từ Tuy Hòa về lại Nha Trang, sáng thứ 2 từ Nha Trang chạy về nhà, chiều thứ 3 từ nhà trở lại Nha Trang, sáng thứ 4 đi kiểm kê ở Diên Khánh, chiều thứ 4 lại về nhà. Hôm nay là thứ 5 rồi, đến sáng mai là thứ 6, lại chạy vô Nha Trang tiếp. Và nếu may mắn, trưa thứ 7 lại chạy tiếp về nhà. Rồi chiều Chủ nhật lại đi Nha Trang. Tính ra đủ một tuần, mình toàn di chuyển. Thú vị thì có, nhưng tạm gác lại đã, vấn đề trước tiên chính là chi phí, hay nói chính xác hơn chính là tiền mua xăng. Không để ý thì thôi, chứ để ý thì tốn kém quá trời. Nhất là xe mình thuộc dạng hao xăng nữa chứ. 

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng cảm thấy thú vị. Mặc dù mình không thuộc chủ nghĩa "xê dịch" nhưng vẫn cảm thấy việc thay đổi như thế này là rất thoải mái. Vừa gặp nhiều người, vừa học được nhiều thứ, mà vẫn đang thực hiện công việc mà mình đang theo đuổi. Và tất nhiên điều quan trọng nhất là có cơ hội ăn cơm nhà, càng nhiều càng tốt. Nếu mà chẳng phải mình còn ở trọ cũng tương đối xa nhà, toàn ăn cơm hộp thì thế nào mình cũng tăng cân vùn vụt.

Nói về vấn đề tăng cân, cũng cảm thấy gần đây cuộc sống mình khá ổn định, mình cũng lên được một hai cân gì đó. Mặc dù ít nhưng nhìn chung vẫn có lên. Bề ngoài thì trông khá hơn hồi xưa học đại học. Sức khỏe có tốt hơn không thì không biết, nhưng lâu rồi không còn thấy tình trạng mệt nửa chừng hay choáng váng nữa. Chắc là công việc thu hút hết sự chú ý rồi.

Nói tới cuộc "tác nghiệp" của mình. Tất nhiên là kỹ thuật thì cũng bình thường như bao lần khác, đếm đếm, ghi ghi, hỏi hỏi, xin xin... Xong rồi rối rít cảm ơn, rồi về. Điều đặc biệt là cũng bị nhận dạng tương đối nhiều, cũng may là toàn những người không trực tiếp làm việc với mình. Cũng có nói chuyện hỏi thăm một hai câu. Có mấy anh là học trò cũ của mẹ, cũng biết mặt mình luôn. Có một thằng bạn học cùng lớp năm cấp 3 nữa. Nghĩ sớm muộn gì thì cũng bị lộ hết mấy câu nói dối kiểu như "em đi làm lâu rồi". Nhưng thôi, không lo nhiều như vậy được, dù sao cũng là vạn bất đắc dĩ mới phải đối phó lại kiểu giao tiếp. Không cố ý, chỉ là tình thế bắt buộc.

Làm việc với nhiều người trên nhiều vùng mới thấy sự khác nhau. Nhìn chung vẫn thấy người Ninh Hòa thân thiện, dễ gần, và đặc biệt là... hiền khô (giống mình). Tất nhiên là ra ngoài đời thì mình gặp nhiều loại người, không phải ai cũng tốt hết, có người đôi lúc còn cáu gắt với mình. Nhưng cũng khó nói là ai đúng ai sai lắm. Có chăng chỉ là khác nhau về quan điểm, về lập trường. Đừng ở góc độ khác nhau sẽ nhìn sự việc khác nhau. Mặc dù cũng buồn, nhưng mình không để tâm lâu được. Nói đâu cho xa, chỉ mới hôm qua thôi, bị người ta nói thẳng mặt, muốn chui xuống đất luôn. Nhưng mà đến hôm nay thì ngoại trừ ghi lại vài dòng này để tưởng niệm, còn cảm giác gì thì cũng trôi qua như gió thoảng mây bay.

Xuống tới chỗ khách hàng, gặp thằng bạn, nó tròn xoe mắt ra nhìn. Cảm thấy tức cười vì sự ngơ ngác đó. Có một chút hãnh diện, vui mừng và lạ lẫm vì gặp bạn bè trong tình huống khác, tình huống công việc chứ không đi học, đi chơi như ngày xưa. Cảm thấy mình lớn thật rồi. Nhiều toan tính suy nghĩ quá, nhiều lúc thẹn với bản thân. Cuộc đời thật là lạ, nó cho mình nhiều thứ, lại lấy của mình nhiều thứ khác. Cho nhận, khó nói là có bù được cho nhau được hay không.

Buổi trưa mình chạy về nhà ăn cơm. Chị khách hàng cũng là người cùng quê luôn. Nhận thấy sự thân mật của chị, hình như có ý muốn rủ mình ăn cơm chung, nhưng mà biết chị hỏi cho phải phép, chứ còn về nhà với chồng con nữa. Hỏi được con chị mới học lớp 4. Nên mình cũng mượn cớ chạy về ăn chung với mẹ mà từ chối. Nghỉ trưa được chút xíu rồi lại chạy đi. Hôm nay mưa tương đối nhỏ nên cũng lười mặc áo mưa. Để thỉnh thoảng mấy giọt nước tạt vào mắt kính. Gió se se lạnh. Đường cũng hơi vắng. Chạy xe mà cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, không có bị áp lực như mấy lần trước. 

Buổi chiều mình còn tranh thủ chạy sang vài địa điểm khác để biết thêm thực tế. Cũng là đất quê mình, nhưng điều mình biết chỉ là một góc nhỏ thôi, nhờ những chuyến đi như vậy mà cảm thấy học thêm nhiều thứ mới nữa. Cũng nhận biết thêm một ít kinh nghiệm đối nhân xử thế. Cảm thấy có thêm chút lòng tin rằng, nếu mình không vấp ngã giữa chừng thì mỗi chút kinh nghiệm đó tích lũy lên thêm sẽ rất có ích với mình sau này. Đôi lúc cũng có bị lạc đường, nhưng hỏi thăm được và tìm tới đúng địa điểm. Có những nơi mình từng đi qua, nhưng nay là đi làm nên cảm giác khác hẳn. Giống như mình đứng ở vị trí khác mà nhìn vào, toàn cảm thấy những điều mới mẻ.

Ghé lại bên chỗ đèn xanh đèn đỏ, đem vào tiệm sửa cái đồng hồ của mẹ cho. Hôm trước nhỡ tay làm rơi, vỡ mất mặt kính. Ngồi chờ một chút, ngóng nhìn xe qua lại. Cảm thấy cuộc đời này đối xử với mình không tệ, ít nhất cũng cho mình rất nhiều cơ hội để cảm nhận và lắng nghe cuộc sống, để cảm thấy rằng mình rất hạnh phúc với những gì mình hiện đang có.

Ninh Hòa, ngày 3 tháng 1 năm 2013.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét