6 thg 12, 2014

Mờ xóa tình quen biết nhau

Tôi quen H và là bạn với H từ thời cấp 1. Đến tận bây giờ vẫn còn giữ liên lạc. Trên cuộc đời này, không phải ai cũng gặp một cái duyên may mà gặp gỡ nhau như vậy.

Ngày đó, khoảng năm lớp 4, chúng tôi may mắn được chọn vào đội ôn thi học sinh giỏi huyện của trường tiểu học. Mà trường tiểu học, nơi chúng tôi học, chỉ là một ngôi trường làng nhỏ xíu, tường vôi, ngói nâu, sân đất, hàng rào thép gai, cỏ dại... Tôi, với H, và 2 người bạn nữa. Trong đó có một người bạn rất tốt, ở tuổi cấp một mà cao lớn hơn tôi gấp đôi, thường đi cùng tôi về nhà mỗi lúc trời mưa. Tiếc rằng tôi đã mất liên lạc từ lâu, từ thời mà lên cấp 2 chia lớp mỗi đưa một nơi. Sau này gặp lại H, có hỏi thăm về người bạn đó, biết được người đó đã nghỉ học rồi, đi làm tận đâu đâu... Đến bây giờ tôi vẫn nhớ cảnh bạn đó đi trên một chiếc xe hư, bị mất một bên bàn đạp, nên tập luôn thành cách đạp xe đạp bằng một chân...

Trong đó, tôi với H là thân nhau nhất. Lên cấp 2 chúng tôi được may mắn học chung 1 lớp, sau đó cấp 3 tuy tách lớp ra, nhưng lâu lâu vẫn gặp nhau. Chỉ có thời đại học, tôi ở Sài Gòn, H ở Nha Trang là gần như không liên lạc, chỉ trừ mỗi dịp tết về đi thăm thầy cô. Bẵng đi một thời gian, H có gia đình, tôi dự đám cưới...

Hồi đó, chúng tôi còn ôn tập tại nhà một cô giáo dạy văn. Hôm đó trời mưa rất to. Tôi bước vào một gian phòng nhỏ nhỏ dùng để dạy học. Có một cậu bé đẹp trai, trắng, và dễ gần. Cậu đã đến trước tôi và đang xóa bảng. Đó là ký ức đầu tiên của tôi về H.

Những ngày đó, tôi chưa thực sự quen thuộc lắm với những người bạn mới. Phải đến cấp 2, khi chia tách lớp, và vào lớp mới, bạn mới, chúng tôi phải cố gắng lắm để tìm được trong những hình bóng xa lạ một người quen nào đó để kết bạn đi chung với nhau. Và tôi chọn H. Lúc mà tôi thấy H trong bóng người lạ đó, dưới một mái hiên lạ của một ngôi trường lạ, đó là một trong những giây phút quan trọng nhất trong ký ức, và trong tình bạn của chúng tôi.

Những năm cấp 2 của tôi sẽ trải qua khá vô vị nếu không có H. Có thể nói, quen H chính là may mắn của tôi. Tôi được làm lớp trưởng, H là lớp phó. Những kỷ niệm của chúng tôi đa số là xoay việc sinh hoạt đoàn đội chung, cắm trại, thi nghi thức, văn nghệ, làm lễ chào cờ. Lúc đó H nhỏ xíu, thấp hơn tôi cả một cái đầu, nhưng ôm cái trống thật to, vì H là đội trưởng đội trống, đảm nhiệm đánh trống cái. Còn tôi là thành viên của đội rước cờ. Thỉnh thoảng vẫn cầm và giương một cái cờ cao gấp mấy lần người.

Còn những ký ức còn lại, đa số là phối hợp với nhau để tìm những tiết A+ cho lớp. Hồi đó thi đua lớp được đánh giá qua những đánh giá của thầy cô trên sổ đầu bài. Mà đa số trường hợp, đều phải do lớp trưởng và lớp phó gánh vác chung với nhau. Có thể nói là "trách nhiệm nặng nề". Có vài lần chúng tôi bị thầy giáo dạy toán phê bình là chạy theo thành tích quá. Nhưng rồi những ngày đó cũng qua êm đẹp...

Chúng tôi cũng từng "thầm thích" một cô gái. Nhỏ hơn chúng tôi một hai lớp gì đó, cũng sinh hoạt chung bên đoàn đội. Gọi là thầm thích vì chúng tôi chưa bao giờ kể cho nhau nghe cả, mà cũng chưa bao giờ biểu lộ tình cảm của mình cho cô gái đó. Chỉ thỉnh thoảng chúng tôi gặp nàng, đùa giỡn với nàng theo kiểu mấy cậu học trò bây giờ, và lâu lâu, có lẽ là nhìn lén nàng. H cũng chưa từng nói ra, nhưng tôi hiểu H. Có lẽ về tình cảm thì tôi yếu đuối hơn H, nên giờ còn một chút vấn vương. Còn H, thì chắc đã quên đâu đó, đánh rơi đâu đó, những rung cảm và ký ức thời niên thiếu của mình, giữa dòng đời tấp nập. Mà cô gái ấy, "người con gái mà chúng tôi đã từng theo đuổi" ấy, chắc bây giờ đã ổn định cuộc sống bên chồng con rồi...

Thời cấp 3, tôi và H ít gặp nhau hơn. H giao tiếp tốt, chơi rất thân với bạn bè. Bị bất đắc dĩ được làm lớp trưởng, nhưng hòa đồng với lớp hơn tôi. Tôi cũng bất đắc dĩ, nhưng rất cách biệt với thành viên trong lớp, mà trong vài lần họp phụ huynh học sinh. Nghe đâu, đến tai tôi rằng, có vài phụ huynh gọi tôi là "phát xít". Một điều may mắn, nối kết chúng tôi lại, là thầy giáo chủ nhiệm của H cũng là thầy dạy toán của tôi, thầy rất quý tôi mà tôi cũng rất kính trọng thầy. Thường những dịp tết, chúng tôi vẫn ghé thăm thầy, vẫn liên lạc với thầy. Và nếu tôi và H có gặp nhau, vẫn có chủ đề để nói về thầy. 

H thi rớt đại học, nên tạm chôn chân ở cao đẳng. Sau này ra trường, đi làm sớm hơn tôi. Năm tôi học đại học thứ 3, vẫn còn là một thằng sinh viên nghèo, loanh quanh đâu đó, thì H lấy vợ, tôi về dự đám cưới. Năm tôi đi làm thứ 3, vẫn là một thằng nhân viên quèn, sếp chỉ đâu làm đó, thì H đã goi điện về dự lễ tân gia, một căn hộ rất đẹp ở một khu đô thị mới, giữa thành phố biển xinh đẹp. Hôm đó tôi còn loanh quanh trên những xứ xa nhà, trong những chuyến công tác vội, nên không chạy về được. 

Sau này tôi có ghé thăm gia đình H. Tôi thực sự ngưỡng mộ căn hộ mà H ở, rộng rãi, lịch sự và đầy đủ tiện nghi. H có thể tính là yên bề gia thất, còn tôi thì vẫn vậy, nhìn qua nhìn lại, tình yêu lẫn sự nghiệp, vẫn chưa có gì trong tay cả.

Có dịp, chúng tôi rủ nhau ngồi ở quán nhậu bình dân ven đường. Gọi một ít món nhắm và vài chai Tiger. H bây giờ to con, đẹp trai, vóc dáng của người thành công, không còn vẻ gì giống cậu bé nhỏ xíu ngày xưa thấp hơn tôi cả một cái đầu nữa. Còn tôi thì vẫn vậy, gầy gầy, lưng khòm, mắt cận. Gần như không thay đổi gì từ suốt những năm cấp 2 đến tận bây giờ. H có một thời phải vào bệnh viện do vấn đề tim mạch gì đó, mà H nói với tôi rằng, áp lực gia đình nhiều quá. Tôi ngồi nghe H kể chuyện.

Thì ra, cuộc sống từ thời cao đẳng của H khó khăn hơn tôi tưởng nhiều. Lúc đó gia đình H cũng đang gặp khó khăn, nên H không xin tiền nhà nữa, mà tự đi làm kiếm sống. Có lần H tìm được việc ở một nhà hàng nhỏ chuẩn bị khai trương. Nhưng công việc khai trương bị dời lại đột ngột cả tuần. Trong nguyên tuần đó, H phải ăn mì gói để sống. Sau đó, vì H tính tình cẩn thận, giao tiếp tốt nên cũng được người ta cất nhắc. Trong lúc mà tôi còn mải mê êm đẹp trên những trang sách trong thư viện, chính là lúc H lăn ra ngoài đời, xoay như chong chóng. Giờ nghĩ lại, thành công bây giờ của H, không phải là ngẫu nhiên.

H kể tôi nghe đủ chuyện, công việc, gia đình, vợ chồng... Mà qua những câu chuyện đó, tôi cảm thấy H cũng phải chịu khá nhiều mệt mỏi và áp lực. Để được như bây giờ, H cũng phải hy sinh nhiều thứ. Mà tôi cũng cảm nhận được sự chân thành tin cậy, vì có những chuyện người ngoài không biết được, H vẫn sẵn sàng kể cho tôi nghe. Tôi cũng kể cho H nghe về công việc của tôi, cách mà cuộc đời dạy tôi cách cong người xuống, dẹp yên cái tự cao tự mãn của bản thân vào một góc nào đó...

Tối đó, tôi với H uống khá nhiều. Tôi thì không nói, dù sao công việc cũng thường tiếp xúc với rượu bia. Còn H thì mới vừa chữa bệnh xong, tạm ổn, nhưng vẫn uống khá nhiều. Đó là lần đầu tiên trong hơn 25 năm qua, tôi say với một người bạn. Chỉ có cảm giác chân thành mà không hề có những giả vờ gượng gạo của công việc, của giao tiếp...

Nói chung là trong cuộc đời tôi có nhiều điều hối tiếc. Một trong những điều đó là không giữ liên lạc thường xuyên với bạn bè. May mắn là vận mệnh đã sắp xếp cho tôi làm việc ở một thành phố gần nhà, nên có cơ hội thường gặp lại những người bạn cũ, những người đã quen biết từ xưa. Thỉnh thoảng có vài đứa bạn rủ tôi đi cafe. Tôi chạy hơn một vòng thành phố, từ đầu này đến đầu kia để họp mặt. Có đôi lần hơn 11h đêm, tôi bước xuống ga tàu sau một chuyến công tác mệt mỏi, vẫn có những người bạn sẵn sàng đi đêm với tôi để ăn một bát phở muộn ngoài vỉa hè, hoặc ghé vào một quán sinh tố bên bờ sông...

Thời gian là thứ rất tàn nhẫn, bởi vì nó sẽ xóa  nhòa hết những kỷ niệm, xóa nhòa mọi sự quen biết. Nhưng tôi biết ơn thời gian, vì nhờ đó, tôi mới có thể nhận ra, tình bạn là thứ quý giá đến cỡ nào...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét