2 thg 12, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Một thoáng Sài Gòn ta trở lại

"Một thoáng" của tôi, gần như là 3 tuần ở Sài Gòn. Gần như hồi ức Sài Gòn trong tôi không còn nhiều nữa. Thỉnh thoảng vẫn phải lật lại những bài viết cũ, xem lại những tấm ảnh cũ để nhớ lại chuyện xưa.

Vào những ngày giữa tháng 10, ga Sài Gòn đón tôi bằng một hoàn cảnh rất lạ. Tôi không cần phải leo lên leo xuống những bậc thang ga tàu như ngày xưa nữa. Người ta đã cho xây những cái bụt cao bằng sàn tàu, chỉ cần lót một tấm dày làm đường là có thể bước thẳng ra và kéo vali đi dễ dàng hơn. Đương nhiên là tôi cảm thấy rất thú vị với sự kiện này, cảm thấy có chút cảm giác của tàu điện ngầm của tương lai. Còn tương lai là bao lâu thì rất khó nói.

Nơi chúng tôi đến, là một nhóm khách hàng nằm trong một cảng lớn, nơi có quân đội đóng, những cô chú mặc áo hải quân, đeo quân hàm, dáng người nghiêm nghị. Và đương nhiên, cũng khó làm việc hơn khách hàng bình thường. Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng trải qua tốt đẹp. Chúng tôi được sắp xếp ở trong nhà khách của khách hàng, và ăn trên những bàn ăn tập thể.

Ở đây cũng có những nhân viên phục vụ, người ta rất lịch thiệp. Có những đêm chúng về trễ, người ta còn chừa một mâm cơm, khá tương đối đầy đủ canh xào mặn, còn có tráng miệng bằng chuối hương. Nhưng thức ăn cũng hơi nhiều, và đa phần là do mệt mỏi, chúng tôi ăn không hết, đa số hôm đều còn thừa vài món. Dịp đầu tháng, người ta có tiệc tập trung, có món gà tần thuốc bắc, nấu nấm đông cô và táo đỏ, có tráng miệng chè sen...

Mọi chuyện đều tương đối ổn, ngoại trừ có hơn một tuần, chúng tôi phải đi xe buýt đến tận cảng biển, nơi có những con phà đưa đón khách, những cần trục cao chọc trời và hàng ngàn khối container xếp chồng chất, đó là những nơi chúng tôi phải làm việc. Công việc thì vẫn diễn ra như bình thường, ngoại trừ những chuyến xe buýt dài đằng đẵng, sáng một chuyến, chiều một chuyến Mỗi sáng chúng tôi phải dậy thật sớm, và buổi chiều cũng ra về sớm hơn, để tránh giờ cao điểm và kẹt xe. Nhưng cuối cùng thì vẫn tốn hơn cả tiếng đồng hồ mỗi lần di chuyển. Có những hôm trời mưa khá to, và vì kẹt xe, bác lái xe không đưa tới trạm được mà dừng ở ven đường, chúng tôi phải đội mưa lội bộ, băng qua những con đường nước, vài chục nấc thang leo lên một cây cầu vượt qua đường cao tốc và gần cả cây số để về đến nhà nghỉ. (Chính xác là 44 nấc thang leo lên và 44 nấc leo xuống, tôi đã đếm nó sau mấy lần bước lên bước xuống như vậy).

Có những hôm rất may mắn, khi bác tài xế đã quen mặt với chúng tôi, có cho xe tấp lại ngay bến, nên chúng tôi đỡ được một ít mưa trên đường về nhà. Sài Gòn mưa như trút nước. Sống ở đây chắc là không dễ dàng gì. Nhưng người ta vẫn sống, vẫn làm việc, học tập, và yêu theo cách của họ, trong đó có những người bạn từ thời đại học của tôi. Trên những chuyến xe buýt như vậy, tôi vẫn thường cảm thấy phục họ, khi ở lì trên xe buýt quanh năm suốt tháng mà đi học. Mà chỉ có gian khổ như vậy, mới có thể mài dũa được những con người thành công. Tôi thì sợ khổ, nên trốn về quê để sống. Chắc vẫn còn lận đận đường sự nghiệp.


Suốt một tuần ở cảng biển như vậy, tôi vẫn thường mơ về những chuyến phà của miền Tây xinh đẹp, mặc dù chưa bao giờ bước lên. Cũng hy vọng có một ngày được qua miền Tây trời xanh nước xanh để mở rộng tầm mắt, nhưng ngày đó chắc còn khá xa vời, khi mà tôi còn khá bận rộn với những công việc hằng ngày. Mà điều quan trọng nhất là tôi chưa tìm được một người đồng hành quan trọng trong những chuyến đi...

Thỉnh thoảng, trong quá trình làm việc, tôi vẫn được giao tiếp với những vị khách hàng có thể tính là vô cùng thú vị. Một anh kế toán lớn hơn tôi một hai tuổi gì đó, nói toàn chuyện ăn chơi quán này quán nọ, cô này cô nọ.. Đương nhiên là không biết thực hư thế nào, nhưng chắc đàn ông đều xấu xa như nhau cả. Rồi đến một anh khác, hình như có vợ con rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn trêu chọc mấy cô phục vụ. Trong mấy nhà hàng mà chúng tôi được mời đến, toàn gặp những cô phục vụ ăn mặc khá gợi cảm (nếu không muốn nói là thiếu vải), tôi cũng hơi hâm mộ nhưng chẳng có ý định hay suy nghĩ hay hành động lung tung gì cả. Vậy mà anh kế toán kiếm cớ dụng chạm, rồi nhân cơ hội ép uống vài ly... Tôi có cố ý nâng cốc mời anh để giải cứu cô gái tội nghiệp đó đôi lần (mà theo tôi nghĩ, chắc là tội nghiệp thật), nhưng cũng không có hiệu quả mấy. Hôm đó, tôi say đến gần gục trong nhà vệ sinh, đương nhiên là lý trí còn rất tỉnh táo, nhưng cơ thể không nghe lời nữa, hai chân cứ mêm nhũng, đầu óc quay cuồng, được anh đồng nghiệp dìu về phòng. Nghe đâu tối đó, 2 anh đồng nghiệp còn đi với khách hàng "hiệp phụ" nữa. Tôi thì ngủ một giấc thật say.

3 tuần, chúng tôi tiếp xúc với 6 khách hàng, trung bình mỗi khách hàng 3 ngày. Có người thích ăn chơi nhậu nhẹt, có người trẻ trung vui tính nhưng kêu ngạo, có người nói nhiều để che giấu sự bối rối, có người nhiệt tình nhưng bên trong nguyên tắc, có người ít nói nhưng khá hiền lành, có người hiền lành nhưng cứng nhắc ít chịu thay đổi... Nói chung người nào cũng gặp, cũng nói chuyện, cũng mời cơm tiếp khách, cũng trao đổi... Tôi cũng học được khá nhiều thứ. Anh trưởng nhóm giao tiếp rất tốt. Mà theo tôi nhận xét là lấy cái hiện tượng của mình để dò cái tâm tính của người, tùy trường hợp mà thay đổi. Nói chung là chỉ giao tiếp trong công việc, trên bàn tiệc, có chân thành thực sự hay không thì phải chờ gặp nhau ở ngoài đời. Lòng người là thứ khó dò nhất thế gian.

Thỉnh thoảng, có những ngày cuối tuần, anh trưởng nhóm dẫn chúng tôi vào thành phố (vì nơi khách hàng ở chỉ mới tính là ngoại thành). Chúng tôi ghé ăn sáng ở quán bún bò Huế trên đường Nguyễn Du gần Dinh Độc Lập, sau đó đi bộ qua quán cafe Vy gần đó. Đó là một quán cafe nhỏ, người ta ngồi lấn ra ngoài vỉa hè, khá chật, nhưng đông khách. Đa số khách ở đây, kể cả anh nhóm trưởng, đều là những người khá sành cafe, và chỉ trung thành với một quán này, vì nghe nói, cafe ở chỗ này "thuần chất". Giá cả tương đối cao, ngồi thì chật hẹp, nhưng khách vẫn cứ đông.

Sau những buổi sáng cafe như vậy, tôi thường tách khỏi nhóm và đi loanh quanh một mình, qua một vài khu phố nhỏ của thành phố. Thỉnh thoảng tôi cũng có gọi điện cho một vài người bạn ở Sài Gòn, hẹn cùng nhau đi xem film, đi ăn uống... Đa số những người mà tôi quen ở Sài Gòn, tôi cũng rất ít liên lạc, ngoại trừ vài người rất thân thiết. Đó đều là những người bạn rất chân thành, rất có ý nghĩa đối với thời sinh viên của tôi, cũng như có lẽ là suốt cuộc đời tôi sau này. Mà nếu như thiếu họ, những ngày xưa, lúc tôi sống ở Sài Gòn, có thể sẽ không trải qua nhiều giây phút huy hoàng rực rỡ đến như vậy.

Sài Gòn mùa này có mưa nhỏ, thỉnh thoảng khói bụi cũng giăng đầy tóc tôi. Đường xá vẫn chen chúc, vẫn ồn ào xe cộ, thỉnh thoảng tôi bước lên xe buýt vẫn phải đứng, phải chờ, bị kẹt đường... Nhìn chung thì cảm giác rất giống những ngày đó. Chỉ có điều bây giờ tôi không còn quan tâm đến giá của vé xe buýt như thế nào như hồi xưa nữa. Thứ tôi quan tâm bây giờ, là xe buýt sẽ đi qua những chặng đường nào, mà trên những chặng đường đó, thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp bóng dáng quen thuộc của tôi ngày xưa, hoặc là vài người quen khác có gắn liền với ký ức của tôi.

Tôi rời Sài Gòn trong một buổi tối vội vàng và mệt mỏi. Công việc nhiều quá. Thêm mấy chuyến xe buýt và thời gian gấp rút nữa. Anh nhóm trưởng ghé lại Bud mua cho mỗi người một phần kem. Đem tới Ga Sài Gòn ăn mà nó chưa tan chảy. Mùi vị cafe xen lẫn với mùi dừa, ngon vô cùng. Đến giờ tôi vẫn còn giữ lại cái hộp ngoài để làm kỷ niệm. Tạm biệt Sài Gòn. Chắc năm tới còn ghé lại vài lần nữa. Hy vọng là công việc sẽ trôi qua tốt đẹp...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét