8 thg 12, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Những dải vàng trên miền Phan Thiết

Tôi dừng chân trên đất Phan Thiết vào một ngày đầu tháng 12. Không khí se se lạnh vào khoảng giữa đêm. Chính xác 1h sáng, xe Quang Hạnh đưa tôi từ Nha Trang vào, dừng tại một ngã rẽ trên đường quốc lộ. 

May mà đã đặt phòng trước nên bắt taxi đưa đến tận nơi, không phải chịu cảnh bơ vơ giá lạnh và tương đối nguy hiểm. Nguy hiểm vì chỗ xe dừng lại bỏ tôi xuống khá vắng người, ngoại trừ xe băng băng trên đường quốc lộ, một vài chiếc taxi đỗ xa xa, một chiếc đèn đường mờ mờ ảo ảo... Còn lại chỉ có mình tôi và một chiếc balo nặng trịch với cái máy laptop, là tài sản kiêm công cụ dụng cụ...

Khách sạn, nơi mà tôi ở, khá gần với nơi làm việc của khách hàng, nên tôi tranh thủ ngủ một giấc đến tận sáng, một phần là để dự phòng cho một buổi tối tiếp theo, sẽ là một đêm dài.

Cô khách hàng, trông thật khó tính, nhưng qua giao tiếp mới cảm nhận được cô là người tốt. Nghe kể có đứa con gái năm thứ 3 đại học, cô cho nó học nhân văn, và kiên quyết rằng không để con làm nghề giống mẹ, khổ lắm. Mà tôi, cũng như một số đồng nghiệp ở công ty, cũng có ý định như vậy, sau này sẽ không cho con cái theo nghề này nữa. Không cẩn thận sẽ mất cân bằng giữa công việc và cuộc sống...  Hôm làm việc đó, tôi được giao tiếp và nói chuyện với rất nhiều người, từ những nhân viên cấp thấp nhất. Nhìn chung thì người Phan Thiết rất thân thiện và hiếu khách, dù cho vùng đất này, vốn đã rất nghèo nàn và khô khan.

Tuy vậy, cũng có một vài cảnh vật nơi đây làm cho tôi cảm thấy rung động, mà tôi nhất thời nghĩ đến một cụm từ để hình dung "những dải vàng trên miền Phan Thiết".

Những dải vàng đó, mà tôi được may mắn chứng kiến vào lúc hơn nửa đêm, đó chính là những vườn thanh long thắp đèn vàng rực. Những bóng đèn tròn, treo thành từng hàng, xem lẫn giữa những trụ thanh long, giống như những mặt trời nhỏ tỏa sáng khắp một vùng, kéo dài rất dài và rất ngay hàng thẳng lối. Mà khi xe tôi băng qua đó, chúng lấp ló liên tiếp, ngỡ như là lúc chớp lúc tắt. Đẹp nhất là những đoạn đèn leo lên cả những triền dốc nho nhỏ, từ xa xa nhìn vào, giống như cả ngọn đồi được dát lên một thứ màu vàng óng ánh như những viên đá tách từ mặt trời xuống. Những vầng hào quang đó cứ đập vào mắt tôi liên tục trên suốt đường đi, làm cho tôi không đành lòng chợp mắt được trong thời gian ngồi trên xe, dù cho đã hơn nửa đêm và người đã tương đối mệt mỏi sau một quãng đường dài.

Phan Thiết còn có một nơi nữa, đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc. Đó chính là trường Dục Thanh, nơi mà ngày xưa, Bác Hồ đã từng dừng chân lại, làm nghề thầy giáo, trên bước đường cứu nước của Người.

Tôi đến Dục Thanh trong một buổi chiều khá vắng vẻ, tranh thủ lúc công việc tạm thời ổn định. Trường Dục Thanh nằm trên một con đường nhỏ, ven một nhánh sông nhỏ. Đối diện trường là bảo tàng Hồ Chí Minh. Tôi ghé thăm bảo tàng trước, tranh thủ thắp 3 nén hương trước tượng thờ của Người. Đó là một đại sảnh khá rộng, có nhân viên đứng tiếp đãi khá chu đáo. Mọi người được vào cửa miễn phí. Phía sau và trên 2 tầng lầu là bày rất nhiều những tranh ảnh, hình vẽ và những hiện vật từ thời chiến tranh, cũng gần giống như những bảo tàng khác. Tôi đi thăm một vòng khắp bảo tàng, sau đó ra ngoài sân ngắm nhìn những người già chạy bộ tập thể dục, những em bé đang chơi đá bóng. Xa xa là những con thuyền nhỏ xíu, đứng nép bờ sông. Mọi vât vẫn còn mang một chút gì đó hương vị của tự nhiên, của một vùng quê mà ngày xưa Bác đã từng dừng chân. Tôi để lại vài dòng trên bút ký cảm tưởng.

Bên kia đường, đối diện với cổng vào khá lớn của bảo tàng, là một chiếc cổng gỗ, khá nhỏ, và đơn sơ. Đó chính là cổng trường Dục Thanh ngày xưa.

Trường Dục Thanh nay đã được phục chế lại, nhưng vẫn còn mang nét cổ kính ngày xưa. Nằm ở trung tâm là một gian phòng lớn, bằng gỗ, đặt nhiều bộ bàn ghế học trò. Bốn phía là tường gỗ, cửa sổ gỗ. Thỉnh thoảng có ánh nắng hoàng hôn chiếu qua khe cửa, vào bên trong phòng học. Hai bên là hai tấm bảng đen, có giá đỡ, chắc là ngày xưa Người thường viết bảng ở đây. Chính giữa là một bộ tràng kỷ, chắc là dùng để tiếp khách khi vắng học trò. Phía sau phòng học là những căn phòng khác, bao gồm phòng nghỉ của Bác, và có một nơi tên là "Ngọa Du Sào", là nơi Bác thường ngồi đọc sách, nghiên cứu...


Tôi ngồi lại đôi chút dưới những bộ bàn ghế học sinh, nhìn lên tấm bảng đen mà tưởng nhớ hình bóng Người giảng bài lúc đó. Không biết từ bao giờ, trong tim tôi đã mang đậm những hoài niệm từ thuở xa xưa. Chắc là kiếp trước, hoặc những kiếp trước đó nữa, tôi đã từng có duyên tiếp xúc với Người, hoặc từng là học trò người, nhận ký ức truyền thừa từ Người... Tôi cũng từng đi thăm nhiều nơi mà Người đã từng đặt chân qua, và không lúc nào là lòng không hoài niệm...

Bốn phía trường là cả khu vườn rộng lớn, trồng khá nhiều loại cây. Có một cây khế do chính tay Bác trồng, lúc tôi đến thì rất sai quả, có mấy cô chú bảo vệ đang hái những quả chín. Xa xa là giếng nước bằng đá mà hồi xưa Người thường dùng. Còn lại là một số cây mà hậu thế trồng để tưởng nhớ Người: mấy cây vú sữa, vài cây bưởi, vài luống hoa... Tất cả đều trĩu quả trĩu hoa. 

Tôi đi loanh quanh vườn một chút. Nhìn những con bồ câu nhỏ kiếm ăn trên bãi cỏ. Vài chú chim sẹ sẻ rúc dưới mấy khóm lá vú sữa. Cảnh vật dường như còn đọng lại hơi thở của Người trong từng ngọn cỏ gốc cây. Dù sao thì, một thuở người từng gõ đầu trẻ ở đây, chắc là cũng không ít lần, người đưa học trò dạo quanh vườn, truyền đạt những tư tưởng về lòng yêu quê hương, đất nước...

Chiều Phan Thiết không mưa, nhưng gió se se lạnh. Tôi men theo đường bờ sông mà trở về. Thỉnh thoảng đâu đó, qua một vài cái cầu, có những người nhàn rỗi buông câu xuống dòng sông lờ lững. Rồi tranh thủ thăm một cô bạn ở gần đó, hẹn nhau đi ăn tối bên quán bánh xèo nhỏ gần chỗ tôi làm. Sau đó tôi trở về khách sạn và chuẩn bị cho một đêm tối vất vả...

Đêm đó, công việc của tôi kéo dài tất bật đến gần 3h sáng. Hai chân tôi tê cóng, mỏi nhừ vì mệt. May mắn là trước đó đã ngủ một giấc khá đủ, nên vẫn còn sức để thức. Một phần vì công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ, nên tôi không buồn ngủ. Phần khác vì không khí tại khách hàng khá nhộn nhịp, đèn bật sáng trưng như ban ngày, người qua lại, cười đùa vui vẻ. Chắc là các anh chị bên khách hàng đã quá quen thuộc với công việc thâu đêm như thế này. Người ta còn ăn buổi khuya giữa ca nửa. Riêng tôi vì không quen lắm, nên chỉ uống một ít nước rồi tiếp tục. Tự nhiên tôi cảm thấy, kiếm được đồng tiền để sống, cũng không phải là một việc dễ dàng gì. Người ta phải nhiệt tình, phải dốc sức, phải hy sinh..  

Tôi về đến khách sạn, đuối hết cả người, nhưng tinh thần còn khá hưng phấn, nên còn thức thêm một chút nữa. Hôm sau thức dậy dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Hôm ấy, cô bạn đến bến xe đưa tiễn tôi, nàng có mua cho tôi một cái bánh nhỏ và một chai nước ngọt... Đó là một kỷ niệm khó quên... Nhưng tôi sẽ kể nó trong một câu chuyện khác, nếu có thể...

Tôi trở về Nha Trang trong cái không khí se se lạnh của những ngày đông. Có mưa nhỏ và ướt tóc người. Hoa sữa vẫn còn, nhưng vơi dần đi. Gọi điện về cho mẹ, nay con về trễ, ngủ tạm 1 giấc ở Nha Trang, mai mới chạy về nhà... Cuối tuần còn ăn một cái đám cưới nữa...

1 nhận xét:

  1. Nặc danh18:46 28/12/14

    Đọc thấy anh tả tự nhiên muốn một lần đến nơi đó, muốn ngắm dải đèn thấp sáng thanh long...

    Trả lờiXóa