28 thg 3, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Khu Gia Viên

Chuyến hành trình của mình, à không, là chuyến công tác, bắt đầu rẽ sang một hướng mới. Sáng hôm đó, khách hàng đưa ra bến xe, rồi từ bến xe Gia Nghĩa, chạy thẳng xuống Biên Hòa, Đồng Nai.

Lần này, đường đi cũng hơi xa, và hơi loanh quanh. Tuy nhiên, trên chặng đường này, có nhiều địa điểm làm mình vô cùng mong đợi. Xe chạy từ Gia Nghĩa, xuôi theo hướng Nam mà xuống, xuyên qua Kiến Đức, đến tỉnh Bình Phước, ghé ngang qua Đồng Xoài rồi rẽ về thành phố.

Chính là Đồng Xoài, Bình Phước. Suốt từ lúc lên xe, đến lúc ghé ngang qua đó, mình vẫn không thể kìm được cảm giác chờ đợi. Lúc đó, cũng không biết mình chờ đợi một điều gì nữa, rất mơ hồ, nhưng cảm giác lại vô cùng rõ ràng. Có lẽ bởi vì, đó chính là quê của một người. Nàng dừng chân ở nơi này chắc cũng được nửa năm rồi, mình vẫn chưa có cơ hội ghé qua. Giờ chỉ ghé qua, nhưng lại không dừng lại. Một thoáng ký ức hiện lên trong đầu mình, có buồn có vui. Những hồi ức rất đẹp, rất đẹp...

Tranh thủ cầm máy ảnh chụp vài bức phong cảnh bên đường. Tiếc là ngồi trên xe chụp ra nên cũng không rõ ràng lắm, Máy ảnh của mình lại không phải là đồ tốt, lúc mình mua nó cũng không nghĩ đến có một ngày ghé qua nơi này. Nếu biết sớm vậy đã cố gắng tiết kiệm mua loại tốt hơn. Cuối cùng thì xe cũng đi qua, lúc này tâm trạng mới bình tĩnh lại, sau đó mới tranh thủ chợp mắt được một ít.

Đường qua ngã tư Bình Phước cũng mang lại cho mình nhiều hồi ức. Đó là những ngày thực tập, mình cũng thường đi khách hàng qua những con đường này. Tiếc là lúc ấy cũng chưa nghĩ xa, không nghĩ mình lại đi con đường này lần nữa, với một tư cách khác, cho nên cũng không tranh thủ ngắm nhìn nhiều một chút, để lại giờ ký ức chỉ là mơ hồ.

Ngày trước, học ở thành phố, có đưa đón một cô bạn, lúc về cũng có chạy ngang qua đây. Nhà nàng nằm đâu đó trong con đường nhỏ, chạy song song với đường xe lửa. Mình có ghé mấy lần, nhưng mà không nhớ rõ đường đi cho lắm. Giờ nàng không còn ở đây nữa, chắc là cuộc sống có nhiều điều phồn hoa hơn...

Xuống ngã tư, nhóm chuyển qua taxi, về thẳng Biên Hòa. Đường về Biên Hòa, xe chạy ngang qua lối vào thành phố. Tiếc là không vào, mà chỉ ngang qua, nên mình cũng đành đắm chìm trong hồi ức. 4 năm đại học, để lại cho mình quá nhiều kỷ niệm, nhiều lúc cũng muốn quên như người ta vẫn thường nói, quên cho bớt lưu luyến, quên cho đỡ đau, nhưng không thể nào quên được.

Từ đó xuống Biên Hòa cũng đi hơn một tiếng. Máy radio của bác tài xế đang phát sóng một chương trình từ thiện, hình như là "ngôi nhà mơ ước" hay gì đó. Mình bị phân tâm nên không nghe rõ, chỉ nhớ một đoạn nói về một người phụ nữ tặng một con mắt của mình cho một bác bị mù. Rồi có nhiều chuyện khác nữa. Chính chương trình này mà chị đồng nghiệp của mình nghĩ ra ý tưởng nhận phong bì của khách hàng để tặng cho người nghèo. Tự nhiên cảm thấy, tấm lòng vàng ở đâu cũng đó, quan trọng là ta đủ trong sáng để nhận ra nó giữa bụi đời mù mịt. Và biết cảm nhận nó, bằng cả trái tim.

Biên Hòa là một thành phố mới, đất khá rộng. Những tòa nhà cũng tương đối khang trang. Nhóm mình ghé lại một khách sạn nhỏ ở khu Gia Viên. Mình cũng không biết sao người ta gọi là khu Gia Viên nữa. Chỉ biết là ở gần đó, có một nhà thờ tên là Gia Viên, cũng có một ngôi chùa, không nhớ tên thật, nhưng người ta cũng gọi là chùa Gia Viên.

Hôm đầu tiên đến, vào đúng một ngày rằm. Người ta đi chùa rất đông. Mấy chị đồng nghiệp cũng kéo mình đi theo cho vui. Thực ra, từ trước tới nay, mình chưa bao giờ nghĩ đến việc đi chùa để tìm vui cả. Mà cốt yếu, chỉ là tìm sự thanh tĩnh. Đáng tiếc là những ngày rằm thế này, khách thập phương ghé qua rất đông, ngư long hỗn tạp, nên không khí yên tĩnh của nhà chùa mình vẫn chưa tìm được. Nhưng cũng tương đối may mắn là tâm trạng của mình vẫn luôn luôn cô độc, chưa bao giờ vì ngoại cảnh mà thay đổi. Có nhiều lúc, đứng giữa đám đông mà tâm hồn còn trống trải hơn lúc bình thường nữa. Hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ mở rộng tấm lòng ra một chút.

Khách sạn mình ở nằm trên một con đường nhỏ nhưng khá sầm uất. Đi vào sâu chút nữa, ngay 2 bên đường là một khu chợ, bán đủ thứ đồ. Còn phía trước đó là đủ thứ quầy hàng ăn uống và trái cây. May mà xe taxi đi vào được, nên lúc đi làm cũng đỡ phải đi bộ. Một điều rất đặc biệt khi mình sống ở nơi này, chính là thỉnh thoảng gặp được taxi do một chi phụ nữ lái. Cũng có trò chuyện với chị đôi chúc, chồng con cũng êm ấm, đi làm thì con gửi nhà trẻ, lâu lâu lại gọi điện thoại hỏi thăm. Cảm thấy tính tình của chị cũng khá cởi mở, mặc dù công việc có lúc kém ổn định nhưng vẫn vui vẻ, thoải mái.

Nơi mình chuẩn bị đến công tác, cũng không tính là xa xôi. Nó nằm ngay trong khu công nghiệp gần đó. Đó là một cơ sở cũng tương đối khang trang. Lúc mình đến, cũng rơi vào đúng thời điểm mà đơn vị đang tuyển thêm người, loáng thoáng đọc được dòng chữ, nôm na là ở đây, người công nhân có thể làm giàu được. Tất nhiên sự thật ra sao thì mình không rõ lắm, nhưng khi bước vào cũng khá ấn tượng với chính sách nhân viên của họ. Được anh kế toán mời đi ăn trong khu nhà ăn tập thể, suất ăn công nghiệp mặc dù không ngon lắm, nhưng cũng tương đối dễ ăn. Người ta cũng luân phiên thay đổi món ăn nên không cảm thấy chán. Sếp cũng ăn chung món với nhân viên.

Anh kế toán là một người rất nhiệt tình. Là người bận rộn nhưng thỉnh thoảng cũng ghé ngang qua phòng làm việc để hỏi thăm mọi người, còn cung cấp đầy đủ chứng từ nữa. Làm việc ở đây khá thoải mái, đặc biệt là lâu lâu lại giao tiếp với những cô kế toán rất dễ thương. Đa phần chỉ hơn mình một hai tuổi, lâu lâu lại bị người ta kêu là "anh". Có một chị cũng tốt nghiệp trường mình ra, mình lại giở trò cũ, khai khống tuổi của mình, và tất nhiên, cũng tự động "nâng cấp" lên một khóa học.

Nhiều lúc nghĩ lại cũng thấy áy náy, dù người ta là khách hàng, là đối tác, nhưng người ta đã đối xử thật tâm với mình. Còn mình thì, đến tên tuổi cũng nói dối được. Mà không phải nói dối bình thường. Mấy tháng đi làm đã tập cho mình được phản xạ nói dối không chớp mắt. Thỉnh thoảng còn học được cách cười với những sự vô lý. Nhiều lúc mình nghe tiếng mình cười mà cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Mặc dù lúc đó, tâm trạng cũng chưa chắc hẳn là đang vui, vậy mà vẫn cười được.

Mình sợ một ngày, tính cách của mình cũng sẽ thay đổi theo điệu cười đó, trở nên ngày càng thiếu chân thành hơn. Hồi trước đọc một cuốn sách, tên là "Mặt dày tâm đen", người ta nói chỉ cần tập cho tâm lý bản thân không cảm thấy áy náy trước những hành động sai trái với lương tâm, hoặc là vin vào một lý do nào đó đủ mạnh để biện giải cho hành động của chính mình, thì lúc đó, con người sẽ trở nên thành công hơn trong sự nghiệp. 

Tất nhiên mình không có niềm tin mù quáng vào sách vở, nên cũng gạn lọc được một số điều. Thực sự thì cách sống của mỗi người khác nhau. Cách mà tác giả cuốn sách cảm thấy thành công chưa chắc hẳn đã thích hợp đối với mình. Mình vẫn sống theo kiểu của mình là tốt nhất.

Trong những ngày ở khu Gia Viên, mình may mắn được gặp lại một cô bạn từ thời đại học. Cũng tính là bạn thân, hồi trước cũng cùng với nàng dạo chơi vào vòng ở công viên Lê Duẩn, thỉnh thoảng cũng gặp nhau để nói chuyện lung tung. Nàng là  một trong những người hiếm hoi chủ động rời thành phố để về quê làm việc. Hiện tại thì đang công tác trong một khu vực của nhà nước, chuyên về quản lý đất đai. Cuộc sống hiện tại cũng khá ổn định và tương đối thành đạt.

Gặp lại, hai đứa cũng rủ nhau đi ăn lẩu đâu đó loanh quanh, rồi đi dạo vài vòng ở Biên Hòa. Nàng tuyên bố có người yêu rồi, nhưng lại yêu người nhỏ tuổi hơn. Trước kia nàng đã trải qua một mối tình tương đối éo le, đến cuối cùng thì đổ vỡ. Giờ nàng tìm được điểm tựa rồi, cũng khá vui mừng thay cho nàng.

Đối với mình, tuổi tác cũng không thành vấn đề. Hồi đó, mẹ mình cũng lớn hơn bố mình một tuổi. Vậy mà vẫn sống với nhau rất hạnh phúc. Cho đến bây giờ, bố vẫn luôn là chỗ dựa cho mẹ, mặc dù chỉ còn là chỗ dựa về mặt tinh thần, nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ nói lên tình cảm sâu sắc của hai người. Trước tới giờ, mình vẫn luôn tự hào rằng, mình còn chưa gặp qua một gia đình nào, hạnh phúc như gia đình mình cả.

Ngày xưa, cũng có đôi lúc có xúc động muốn yêu một người lớn tuổi hơn. Nhưng mà ai ngờ đâu được duyên nợ. Đến vào lúc mình còn chưa chuẩn bị gì cả. Nhiều lúc nghĩ lại, cũng cảm thấy biết ơn 4 năm đại học. Ít nhất, nó cũng cho mình nếm trải đủ hết những cung bậc của tình cảm, mà mười tám năm trước đó, mình chưa bao giờ nếm trải qua.

Trong thời gian này, mình có duyên ghé qua một nơi gọi là "Văn miếu Trấn Biên". Đó là một khoảng quảng trường rộng, có tường xây quanh, bên trong chia làm ba khu vực điện thờ. Ngoài cùng là một cái bia đá, ghi tên công tích các anh hùng liệt sĩ. Bên cạnh có một cái lầu cao hai tầng. Leo lên đó có thể trông thấy toàn cảnh văn miếu. Khu vực bên trong là điện thờ Khổng Tử. Có một cái hồ sen rất rộng, tiếc là khi mình đến thì xen chưa ra hoa, nên không có hương hoa sen, chỉ thỉnh thoảng có một ít mùi hương lạ của cây những bông hoa trắng nhỏ nhỏ gần đó mà mình không biết tên. Trong cùng là nơi thờ tượng bác Hồ, tương đối khang trang. Mình không có ghé lâu, chỉ đi loanh quanh xem phong cảnh rồi trở về. Bên ngoài khu vực này cũng có nhiều thanh niên nam nữ dạo chơi, đèn nhấp nhá sáng đủ màu, mang dư âm của những ngày tết còn đọng lại. Gần đó cũng có một khu vực chuyên thả diều. Mình cũng chỉ đi ngang qua nhìn vào, không có đủ thời gian dừng lại lâu. 

Mười ngày ở Đồng Nai cũng trôi qua khá nhanh. Ngày cuối cùng khách hàng mở một buổi tiệc để tạm biệt. Anh kế toán kéo theo cả nhóm đến nhà hàng. Mình cũng là một trong số ít nam giới nên cụng ly với anh cũng tương đối nhiều. Tất nhiên là chuẩn bị đi nên chỉ uống cầm chừng, không dám thả mình. Trong lúc nhậu cũng nói một số chuyện lung tung, chủ yếu là chuyện đùa cho vui. Anh kế toán nói rằng khi uống bia thì nên kiêng ăn bánh mì, bởi bánh mì sẽ hấp thụ bia và giữ lại trong bụng, làm người ta mau say hơn. 

Mình cũng xem như là người mới bắt đầu học uống bia, nên không có nhiều kinh nghiệm, cũng ráng tiếp thu để đỡ chút nào hay chút nấy. Chắc là sau này sẽ có nhiều tình huống bị ép uống nhiều hơn, gì thì gì cũng phải chuẩn bị trước để đến lúc không làm hỏng việc. Gần đây đi nhiều, bị phân tán tư tưởng bởi nhiều thứ mới lạ nên cũng ít chú trọng đến vấn đề sức khỏe. Sau mấy chuyến này, chắc phải xin phép nghỉ vài ngày, tranh thủ ăn ngủ, đi du lịch và điều chỉnh lại cơ thể cũng như tâm lý mới được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét