25 thg 3, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Những chuyến xa nhà còn tiếp tục...

Ngày trước mình quyết định về Nha Trang làm. Đó không được xem là một quyết định đúng đắn lắm, nhưng mà mình chưa bao giờ hối hận về nó cả. Đến tận bây giờ vẫn vậy.

Hồi trước nghĩ đơn giản, cứ nghĩ là làm gần nhà, mỗi tuần sẽ về nhà được một lần cho vui nhà vui cửa. Ai có ngờ đâu mình lại gặp những chuyến công tác không ngắn chút nào. Lần này mình đi tới 3 tuần. May mà, 3 tuần cũng không phải là lâu lắm. Và những vùng đất mình đặt chân đến còn khá mới lạ đối với mình, do đó mình cũng tạm thời bị phân tâm.

Hơn 1 tuần nghỉ Tết không thấm vào đâu cả, nhanh trong một cái chớp mắt. Chẳng bù với hồi đó, nghỉ Tết cả tháng, ăn chơi đủ thứ, không lo không nghĩ. Mà mình cũng đến tuổi đi làm rồi, nên chắc cũng phải tập làm quen dần với mọi chuyện, chứ không phải chỉ đơn thuần là chuyện nghỉ Tết.

Sáng mùng 7 tết, mình chính thức lên đường. Xe khởi hành tại công ty, nên mình cũng phải đến Nha Trang từ chiều hôm trước. Ngủ một đêm ở phòng trọ. Chuyến đi này cũng không quá dài, địa điểm sắp đến là một nơi rất mới: thành phố Ban Mê Thuột, tỉnh Đăk Lăk (hình như nó còn có một cái tên nữa, gọi là Buôn Ma Thuột, nhưng mà dạo này cũng bận rộn, nên mình còn chưa tìm hiểu kỹ).

Như thường lệ, đồng nghiệp của mình toàn là nữ. Cho nên một mình mình cũng chiếm cứ một phòng khách sạn. May mà khách sạn này cũng không gọi là lớn cho lắm, nằm đối diện một cái siêu thị to. Buổi tối mọi người thường ăn cơm ở đây. Xe khởi hành từ rất sớm nên buổi tối sau khi sắp xếp đồ đạc, mọi người cũng có chút ít thời gian rảnh rỗi để đi dạo chơi. Buôn Ma Thuột buổi tối không lạnh lắm, ghé trên trục đường chính ăn một ít phở bò, sau đó ăn chè đậu, rồi dạo một vòng siêu thị điện máy gần đó. Đường phố có vẻ vắng người, nhưng lúc tối muộn thì thỉnh thoảng có một vài nơi bày hàng nông sản ra vỉa hè để bán.

Mình có một cô bạn ở đây. Ngày đó học đại cương cũng chơi thân với nhau. Giờ thỉnh thoảng vẫn còn giữ liên lạc, đáng tiếc là nàng không về quê mà vẫn còn lặn lội ở Sài Gòn nên khó có duyên gặp mặt. Nàng làm thơ rất hay, hồi đó có viết mấy câu thơ, đến bây giờ mình vẫn nhớ:

"Ngựa hoang mỏi gối về quê mẹ
Tìm chút bình yên giống thuở xưa
Bạn hiền năm cũ ai còn nhớ
Chút tình lưu luyến đặng thành thơ..."

Xem ra cũng là một chỗ dựa tinh thần trong những ngày học đại học xa nhà. Nàng có ước mơ rất cao xa, đến mình cũng phải ngưỡng vọng. Nhưng là bạn thân nên cũng hiểu nhau, và luôn ủng hộ nhau.

Nghe nói Buôn Ma Thuột có lễ hội cafe, cũng náo nức muốn ghé ngang một lần cho biết, đáng tiếc là đến không phải lúc. Mà nếu có đến đúng lúc thì chắc cũng không có thời gian để dạo chơi, dù sao công việc cũng là quan trọng. Cũng nghe nói, Buôn Đôn (hay Bản Đôn gì đó) nổi tiếng về voi, muốn ghé tìm vài chú về nuôi, hay ít nhất cũng leo lên cưỡi một lần cho biết cảm giác. Nhưng mà có lẽ tất cả vẫn còn là tưởng tượng.

Lần công tác này gặp chị khách hàng rất dễ thương. Chị có con gái học cấp 1, có dẫn đến cơ quan một lần, chồng thì lái taxi, gia đình cũng hạnh phúc. Thỉnh thoảng hay đem đồ ăn vào cho mọi người trong giờ làm việc. Nhớ lúc gần về, sợ đi đường xa thiếu nước uống, mới nói với chị, chị cũng nhiệt tình cho thêm vài chai nước mang theo. Sau này khi hết công tác rồi, nhưng vì công việc nên cũng có liên hệ với chị mấy lần, lần nào chị cũng hết lòng giúp đỡ. Nghĩ rằng, cuộc đời nghề nghiệp của mình thật may mắn khi được giao tiếp với những con người như vậy. Giá mà ai cũng dễ tính như chị thì tốt biết mấy.

Nhóm mình ở lại Buôn Ma Thuột 3 ngày. Nhưng cũng chỉ loanh quanh trong thành phố. Những nơi lạ, món ngon thì còn chưa kịp trải nghiệm hết. Nhớ hồi đó trong siêu thị có bán rượu cần Y gì gì đó, nhưng mà mình ngại mang nặng nên không mua. Giá mà đi du lịch thì tốt rồi, không bị vướng bận 3 cái giỏ hồ sơ thì cỡ nào cũng ráng mua để nếm thử một lần cho biết. Thôi thì đành hẹn dịp khác vậy.

Tạm biệt Buôn Ma Thuột, mình lại chuyển sang một nơi khác, đó là tỉnh Đắk Nông. Địa giới thì nằm ngay kề bên, nhưng khoảng cách thì cũng tương đối xa, xe taxi đi tới gần 3 tiếng đồng hồ. (Chắc hồi đó tỉnh này lớn quá, người ta quản lý không nổi nên mới tách riêng thành 2 tỉnh). 

Đăk Nông có thể nói là khá mới, còn chưa phát triển nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ có một hai thị trấn mọc lên tại những điểm nút giao thông. Tuy nhiên khách hàng lần này không ở một thị trấn nào cả, mà lại ở ngay trong vùng rừng núi sâu xa, thuộc địa phận rừng phòng hộ của vườn quốc gia Cát Tiên, gần sát tỉnh Lâm Đồng. 

May mà khách hàng cũng nhiệt tình, buổi tối hôm đó khi đoàn vừa tới thị trấn Gia Nghĩa thì cho xe tới đón, đưa mọi người vào khách sạn ngủ một đêm. Gọi là khách sạn thôi, chứ thực ra đó là một cái resort khá quy mô, nằm ngay bên cạnh một cái hồ, có rừng cây, khí hậu khá ôn hòa. Nói chung là nó rất sang, mà khi bước đến mọi người ai cũng sợ cả, may mà tiền phòng do khách hàng thanh toán. 

Buổi sáng hôm đó, vẫn là xe của khách hàng, đưa mọi người đến nơi làm việc, chính là một vùng rừng núi hoang vui, cách thị trấn Gia Nghĩa khoảng gần 2 tiếng đi xe. Lần này có một đoạn đường đất, tương đối gồ ghề, xuyên thẳng qua cánh rừng bạt ngạt. Đường đi loanh quanh, mình cũng hơi sợ bị say xe, nhưng lại không cưỡng được phong cảnh rừng núi nguyên sơ như vậy, nên cũng cố gắng mở mắt ra nhìn. Cuối cùng thì cũng không bị sao cả. Đáng tiếc đây chỉ là rừng phòng hộ, nên còn chưa thấy những cây đại thụ thực sự, chỉ có thỉnh thoảng một vài gốc lớn vài người ôm. Nhưng đa phần chỉ còn trơ lại gốc cây. Anh kế toán đùa vui rằng, đường mở tới đâu thì chỉ cần vài năm là rừng bị tàn phá hết, nhà nước cũng không có cách nào quản lý nỗi. Nghe mà cảm thấy xót cho một tác phẩm của tạo hóa.

Phá bỏ thì dễ, mà lập lại thì rất khó. Để có một cánh rừng như vậy, đa phần là do yếu tố ngẫu nhiên: đất đỏ bazan vùng tây nguyên, khí hậu nhiệt đới gió mùa, nguồn nước của sông Đồng Nai. Không dễ để kết hợp các yếu tố đó vào, cộng thêm thời gian có đến hàng trăm nghìn năm nữa. Vậy mà...

Trên đường đi, xe có chạy ngang qua một nhà máy boxit. Chính là nhà máy mà gần đây báo đài hay nói tới. Nghe nói nhân dân cũng phản đối ghê lắm, nhưng cuối cùng nhà máy vẫn đang xây lên. Có lẽ, trong vài chục năm nữa, hoặc là ngắn hơn, nơi này, chẳng còn lại gì của thiên nhiên...

Tạm thời thì không kể về thiên nhiên nữa, càng nghĩ càng tiếc. Hiện tại mình đang đối mặt với công việc. Nhưng trước hết, phải nghĩ đến vấn đề chỗ ăn ở đã. May mà khách hàng đã nghĩ trước rồi. Người ta chuẩn bị cho nhóm 2 phòng khách. Như thường lệ, một mình mình lại chiếm cứ mất một phòng. Nói là phòng khách cho sang, thực ra thì trông nó như một cái kí túc xá thu nhỏ. Nhân viên của đơn vị cũng ở tập trung trong khu vực đó, gồm 2 dãy nhà đối diện nhau. Một khu vực khác là văn phòng làm việc, một khu vực nữa là công trường. 

Phòng ở cũng tương đối rộng, có nhà vệ sinh tương đối tiện nghi, tắm thì có vòi nước nóng. Nước bơm từ trên sông xuống, chứa trong một cái bể lớn. Nghe nói gần đó có một cái hồ khá rộng, tiếc là cũng không có thời gian nên chưa ghé qua.

Buổi tối đầu tiên, vì khách hàng có tiếp đón lãnh đạo từ ngoài Bắc vào khảo sát nên thiếu phòng. Mình ngủ chung với anh kế toán, hôm sau mới dời sang phòng khác. Anh kế toán này cũng khá thân thiện, chỉ có điều hơi nóng tính một chút, nên nhiều lúc cũng ngại giao tiếp. Về tới phòng là đặt lưng xuống ngủ. Sau này trong giờ cơm mới có cơ hội nói chuyện nhiều với anh.

Giờ cơm cũng tương đối ấm cúng. Có nhà bếp, có phòng ăn thể, mọi người cùng ăn chung với nhau. Chợ gần nhất cách đó khoảng 40km nên buổi sáng sớm nhà bếp đều đi chợ bằng... ô tô. Vì điều kiện đó nên người ta chỉ lo cho nhân viên 2 bữa, cũng khá ngon miệng. Còn buổi sáng thì mọi người tự túc bằng... mì gói.

Có lần ăn cơm chung, nghe anh kế toán kể lại, hồi trước anh mới ra trường, có làm trong một công ty xây dựng không khá giả cho lắm, bị nợ lương tới 6 tháng. Sau đó, khi lương về, anh mới tụ tập bạn bè lại, rủ nhau đi du lịch tứ xứ. Anh còn nói, có lần vì tiết kiệm, chỉ đủ mua vé máy bay, bay ra tới Sài Gòn, ngồi uống một ly trà đá, sau đó... bay về. Nghĩ mà cảm thấy phục cho tâm hồn yêu du lịch như vậy. Sau này lập gia đình rồi nên cũng ít đi. Vợ con anh ở ngoài Bắc hết, làm ăn xa nên mỗi năm chỉ về thăm nhà được một hai lần...

Vấn đề đầu tiên mình phải đối mặt chính là.. muỗi rừng. May mà tối ngủ có mắc mùng nên cũng đỡ đôi chút. Còn lúc làm việc khuya thì chịu, vừa ngồi làm vừa đập muỗi. Một vấn đề khác, chính là bụi. Vì đây là một khu mới, đường xá còn chưa đổ bê tông, lại gần công trường xây dựng nên mỗi lần ra đường là bụi bám đầy quần áo. May mà tiêu chuẩn sạch sẽ của mình không cao lắm, mỗi ngày tắm giặt một lần xem như là thoải mái. Còn mấy chị đồng nghiệp thì thôi, thỉnh thoảng lại tắm.

Nhìn chung, mức sống và khí hậu ở đây khá tốt. Ngoại trừ tách biệt hẳn với chốn thành thị đông người ra, ít phương tiện giải trí, thì đây đúng là một nơi sống và làm việc lý tưởng. Buổi tối, mấy anh chị nhân viên thường ghé vào nơi làm việc để lướt web, hoặc thỉnh thoảng ngồi lại tám với nhau. Xem ra đó là phương thức giải trí chủ yếu. Đối với người điềm tĩnh thì đó chính là thiên đường, nhưng những người sôi nổi chắc là không chịu được. Tuy nhiên, mình lại hâm mộ cuộc sống như vậy, giữa núi rừng bạt ngàn, sáng đi làm, chiều về ngủ, không lo không nghĩ. 

Lúc nhóm mình tới, cũng là khi đơn vị đang tiếp lãnh đạo. Do đó hôm sau, mọi người tổ chức một buổi tiệc thân mật tại nhà ăn tập thể. Tất nhiên cũng không thiếu được những bài phát biểu và... chúc rượu nhau. Chính là rượu, Voldka 29,5 độ. Mình cũng bị ép uống. Mặc dù cố gắng cầm chừng lắm, nhưng cũng chuếnh choáng hơi men, may mà vẫn còn đủ sức thức tới 10h đêm để làm giấy tờ.

Có một màn nữa là lãnh đạo lì xì cho nhân viên. Lần đầu tiên mình cầm tiền của khách hàng. Mặc dù đó chỉ là tiền lì xì, nhưng sau này nghĩ lại, vẫn cảm thấy áy náy. Nguyên tắc của mình vốn là khá cao, mình vẫn xem đó là một vết xấu trong cuộc đời nghề nghiệp. Nhưng lúc đó mọi người ai cũng nhận lì xì hết, chỉ còn có bàn của kiểm toán là bàn cuối cùng. Trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nếu từ chối thì chắc là không giữ được thể diện lãnh đạo. Sau này, cũng tự an ủi mình đôi chút, là vị lãnh đạo đó thuộc cấp cao hơn, ở ngoài trụ sở chính ở Miền Bắc, nên chắc cũng không ảnh hưởng nhiều đến quá trình hành nghề tại đơn vị nhỏ này... Sau này, khi đã kết thúc quá trình làm việc, chuẩn bị rời đi, anh kế toán có đưa phong bì cho nhóm nữa, cũng mượn danh là mừng tuổi, nhưng lại đưa riêng, và mọi người đều từ chối. 

Kết thúc ba ngày làm việc, sáng chủ nhật, nhóm bắt đầu rời đi. Anh kế toán theo xe đưa nhóm tới tận bến xe Gia Nghĩa. Có thể nói, đây là một chuyến công tác khá ấn tượng đối với mình. Nếu không có vấn đề lì xì, thì đó chính là một câu chuyện lý tưởng. Từ sự trong lành của thiên nhiên, cho đến tính tình hào phóng, nhiệt huyết của những con người hai tay gây dựng nên sự nghiệp, đều là những ký ức khó quên.

Sau này, khi đến một khách hàng khác, mọi người đều bàn tán về vấn đề phong bì mà nhóm đã từ chối. Chị trưởng nhóm mới nảy ra một ý định, tất nhiên chỉ là ý định, lần sau nếu có trường hợp này, cũng có thể nhận và dùng tiền đỡ người nghèo khó. Tất nhiên là sẽ lấy tên của khách hàng mà quyên góp. Mình không nói gì. Theo mình, nhận hay không nhận, chỉ là hình thức bên ngoài. Quan trọng là trạng thái tâm lý bên trong. Chỉ cần trái tim kiên quyết, không bị nhiễm những vết bụi của sự đời là được. 



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét