3 thg 3, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Lại những ngày bận rộn

Trong tâm tưởng của mình, cũng như của hầu hết đồng nghiệp của mình, đều bị ám ảnh bởi cái gọi là "Lịch KT". Thực ra thì nó không phải là cái gì ghê gớm lắm, chẳng qua là một file excel, được sếp tô vàng vàng, đỏ đỏ lên trên đó. Ai trúng màu nào, thì sẽ phải chuẩn bị để đi.

Chính là đi công tác. Sau ba ngày loanh quanh ở Nha Trang trong một khách hàng gần, mình lại chuẩn bị đi xa. Nơi mình đến tiếp theo là đất Quảng Ngãi. Hôm đó cũng là những ngày gần cuối năm nên không khí tết khá rộn rã, mình lại leo lên tàu để di chuyển. May mà đi cùng với 3 chị đồng nghiệp nữa, lại đến một vùng đất lạ, nên cũng tạm thời gác lại cảm giác về Tết.

Nhớ buổi đó là tối thứ 7, mình lên công ty tranh thủ in tài liệu, sau đó chạy về phòng trọ sắp xếp hành lý rồi đi. 10h tối tàu chạy. Mình lại bị đeo thêm 2 cái giỏ tài liệu rất lớn. Cộng thêm hành lý nữa, xấp xỉ cũng hơn 10 cân. Buộc đi bằng taxi. Mấy chị thì tốt hơn, có người đưa rước hết. Nhiều khi cũng cảm thấy hâm mộ người ta, có được một tình cảm để dựa vào, và nhất là tình cảm được đáp lại. Hạnh phúc có lẽ là như vậy, nhưng mình còn chưa cảm nhận được.

Tàu đi một chuyến thật dài, mình còn tranh thủ ngủ được một ít. Đến sáng mai thì tới nơi. Lần này đến ở một khách sạn gần nơi công tác. Nhưng sáng chủ nhật còn chưa đi làm, chị đồng nghiệp rủ ghé nhà chị, cách đó khoảng hai mươi cây số. Trước tiên là đi xe buýt, sau đó chuyển sang đi xe ôm. Nghe chị kể chuyện mà cảm thấy khâm phục. Hồi chưa cưới, chồng chị là giáo viên dạy nhạc, gia đình đều ngăn cản, cuối cùng hai anh chị vẫn đến với nhau, chị theo chồng ra Nha Trang, cả năm mới về Quảng Ngãi được một hai lần. Cuối cùng thì anh chị có con, con chị năm nay 3,4 tuổi gì đó, mới được ba mẹ chấp nhận, thỉnh thoảng còn dẫn chồng con về thăm nhà nữa. Có lẽ chỉ có người dũng cảm như chị mới tìm được hạnh phúc.

Nhà chị ở một nơi gọi là Châu Ổ (làm mình nghĩ tới... Tân Di Ổ), tại đó mình được đón tiếp khá nồng nhiệt, chị còn dẫn đi ăn tất niên ở nhà bà con họ hàng nữa. Không khí tương đối hòa hợp, cảm thấy sự quý giá của tình thân ở những con người mộc mạc chất phác như vậy. Tiếc là chỉ ghé được một ngày chủ nhật, buổi chiều phải lên xe buýt trở về để chuẩn bị cho công việc ngày mai.

Thành phố Quảng Ngãi tương đối rộng, mặc dù nơi ở và nơi đi làm của mình chỉ chiếm một góc nhỏ nhưng khoảng cách đi bộ cũng khá xa. Được điều may mắn là hàng quán cũng gần, nên đi ăn tương đối thuận tiện. Chỉ có điều phải làm việc nhiều quá, nếu không chuyến đi công tác cũng gần như là đi du lịch vậy. Có lần chị đồng nghiệp rủ đi shopping nữa. Mình cũng không có mua nhiều, chỉ tranh thủ chọn một cái áo về tặng mẹ, rồi đa số thời gian là đi theo... xách đồ phụ.

Thực sự thì hai mươi mấy tuổi đầu mới mua quần áo tặng mẹ. Mà cũng chưa tặng, chỉ mua để đó, rồi chờ hết chuyến công tác mới đem về được. Mà còn phải nhờ mấy chị tư vấn thêm nữa. Nhớ hôm đem áo về cho mẹ, mẹ mình vui lắm, nhưng áo rộng quá (chắc do lần đầu chọn nên vậy đó). May mà mẹ mình còn giỏi may vá, nên đã sửa lại rồi, mặc rất vừa. Cảm thấy hạnh phúc khi mang lại niềm vui cho người thân, có thể là rất bình dị, nhưng thực sự rất hạnh phúc. 

Tạm thời không nói về những ngày ở nhà, điều này sẽ làm cho mình nhớ hơn. Chuyến đi của mình còn tương đối lâu nữa. Nhìn chung mình cũng không đi được nhiều nơi, suốt ngày ở văn phòng, tối về ở khách sạn, thỉnh thoảng khi đi ăn cơm hoặc ăn lẩu gì đó mới ra khỏi cửa, hít thở không khí phố phường. Thành phố cũng tương đối mới nên không khí nhìn chung là trong lành. 

Nhớ những ngày đầu còn ở Quảng Ngãi, mình chưa quen lắm với tiếng địa phương. Nhất là cách phát âm vần "am", nghe mãi mới hiểu. Ở Quảng Ngãi, ngoài thành phố cùng tên và địa danh Châu Ổ mà mình ghé qua thì mình còn có ấn tượng với hai địa danh khác. Một là Đức Phổ, lần đầu nghe nhầm thành "Đức Phố" (vì mình hay mơ mộng, nên nghe nhầm ra "phố" cũng không phải là vấn đề lớn, vì nó làm mình liên tưởng tới "Tương Phố" trong thơ Chinh phụ ngâm). Có một cô bạn ở đây và mấy người quen nữa, nhưng lâu rồi không liên lạc. Cũng không phải tình cảm của mình nhạt, nó vẫn còn đâu đó, chẳng qua là nhiều việc quá nên đầu óc chậm phản ứng. Mà chắc bạn bè cũng thông cảm với mình. Một địa danh khác, mình chưa nghe nói trong đời thật bao giờ nhưng đã từng đọc qua tiểu thuyết. Đó là "Nam Phổ", cũng không biết nó ở đâu cả, chắc là cũng gần gần đâu đó.

Mình tiếp xúc với tiểu thuyết và truyện ngắn, nhất là về chủ đề tình cảm từ rất sớm. Nhớ hồi đó là lớp 4, lớp 5 gì đó. Mẹ mình làm giáo viên, thỉnh thoảng cũng sang thư viện mượn sách hoặc xin sách thanh lý về cho hai anh em đọc. Anh mình lớn hơn mình 3 tuổi, đọc cũng xem là thích hợp đi, còn mình thì chắc chắn là rất sớm. Nhớ mang máng hồi đó đọc qua mấy truyện ngắn nội dung rất cảm động. Trong đó có một truyện, hình như tên là "Vườn Cau" hay gì gì đó. Mở đầu bằng câu thơ "Rồi mùa tóoc rã rơm khô/ Bạn về quê bạn biết mô kiếm tìm". (theo ngôn ngữ địa phương, tóoc là gốc rạ, khi lúa đã cắt rồi còn chừa lại). Truyện kể về một cậu bé, chắc cũng trạc tuổi mình. Nhà có vườn cau xanh, rồi bố cậu thuê thầy đồ về dạy tại nhà, có mấy đứa trẻ hàng xóm tới học ké. Rồi cùng chơi dưới hàng cau, cùng leo cau, rồi nảy sinh tình cảm với một cô bé. Sau này hết mùa học, cô bé đi nơi nào mất rồi, không liên hệ được nữa, chỉ nhớ là cô bé leo cau rất giỏi, nên mới có câu "Con gái Nam Phổ, ở lỗ trèo cau". Thế là mình nhớ địa danh Nam Phổ từ lúc đó. Tiếc là vẫn chưa có dịp đi ngang qua.

Thôi thì tùy duyên vậy, dù sao mình cũng đã ghé qua Quảng Ngãi rồi, xem như được mở rộng tầm mắt. Lại ba ngày nữa trôi qua, mình chuẩn bị dời đi nơi khác. Một điều đáng tiếc là mình vẫn chưa có dịp để đi tìm mua vài cân tỏi Lý Sơn về làm quà tặng. Nghe nói tỏi Lý Sơn nổi tiếng, nhưng khó mua được đúng loại tỏi đó. Chắc là phải quen biết chỗ hoặc tốn thời gian tìm kiếm mới mua được. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, dù gì mình cũng đi làm việc, không phải đi du lịch, nên chú tâm vào công vệc vẫn hơn. Nhiều lúc cũng thở dài rằng, nhân sinh, mười việc thì có chín việc không theo ý mình rồi, có tiếc nuối gì thì cũng đã qua, quan trọng là biết chấp nhận hiện tại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét