29 thg 3, 2013

Trở lại thành phố

Có lẽ, đây là một trong những dấu ấn đẹp nhất của mình trong những chuỗi ngày di chuyển liên tục này, cũng không ngờ có một ngày, mình trở lại thành phố.

Mình không định xếp nó vào một cái "nhật ký nghề nghiệp" nào khác, bởi lẽ, chuyến đi này, tất cả đều dành cho hồi ức và kỷ niệm. Cũng không hẳn nó không liên quan đến nghề nghiệp, nhờ chuyến đi công tác mình mới có cơ hội ghé qua thành phố, nhưng mình vẫn thích tách riêng nó ra khỏi công việc.

Xe Phương Trang từ Vũng Tàu khởi hành lên thành phố lúc 5h chiều. Lẽ ra mục đích của chuyến đi là phải trở về Nha Trang, tuy nhiên lại không thuận đường, phải vào thành phố lại, rồi thành phố đi tàu ngược về Nha Trang.

Thực sự thì trái tim của mình rất kích động, giống như những ngày đầu mới vào thành phố vậy. Trên đường đi, từng đợt hồi ức tràn về. Nhớ những ngày đầu tiên, mình ở ké nhà một người bạn của anh mình, gần ngã tư Bình Thái. Chỗ vào ngã ba Thủ Đức thì từng ghé qua, đi thăm bệnh một cô bạn thân. Còn có lối vào gần Suối Tiên, ngày xưa học quân sự ở đây, rồi đi bộ xuống làng Thủ Đức thăm một thằng bạn. Còn có ngã tư Hàng Xanh nữa, hồi ấy nàng đã từng chở mình xuống nơi này. Chặng đường mang tên Xa Lộ Hà Nội mình cũng qua lại nhiều lắm, không biết bao nhiêu lần mà kể...

Đa phần kỷ niệm đẹp của mình, đều gắn với thành phố cả. Ngày trước mình rất ít có kỷ niệm, nhiều lúc nghĩ lại cũng cảm thấy hơi tiếc, dù gì mình cũng đã dùng quá nhiều thời gian vào việc học. May mắn là những năm đại học có quen biết và chơi thân với mấy đứa bạn tốt, sau này trái tim của mình cũng ngày càng cởi mở hơn. Như một nhà thơ nào đó đã từng nói: "Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn". Những ngày ở Nha Trang, mình cũng cảm thấy nhớ thành phố kinh khủng. May mà công việc cũng nhiều, nên cũng có phân tâm. Nhưng buổi tối về phòng trọ, không có việc gì làm lang thang trên facebook, đọc lại những dòng comment, những bài viết cũ, thì tâm sự lại sống lại trùng trùng. Đó cũng là một phần nguyên nhân mà dạo này mình hay thức khuya. Công việc thì bận, cả ngày lại mệt mỏi, buổi sáng cần thức dậy sớm để đi làm, vậy mà buổi tối không cách nào ngủ sớm được.

Chiều hôm đó, tình cờ biết tin tức nàng bị ốm, phải vào trạm xá để truyền dịch. Cũng lo lắng lắm, mới gọi điện hỏi thăm nàng. Thực ra thì mình rất ít liên lạc với nàng qua điện thoại, chỉ thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau trên facebook rồi trao đổi vài câu. Đa phần những câu chuyện điều xoay quanh vấn đề nhỏ nhặt cả, cũng không tính là chuyện nữa. Nhưng những lúc đó, mình vẫn cảm thấy rất vui. Không biết có phải điện thoại của mình có vấn đề không, nhưng mình nghe tiếng nàng có đổi khác đôi chút. Chắc là do ảnh hưởng của công việc. Mà sau một tràng hỏi thăm, chủ yếu là mình nói còn nàng nghe, thì cũng biết được tình hình nàng tạm ổn, nên cũng yên tâm vài phần. Mà nghĩ lại cũng kỳ, gọi hỏi thăm người ta mà mình toàn nói cả. Dạo này chắc là mình cũng dần nhiễm bệnh nói nhiều rồi. Thôi thì cũng đổ lỗi cho công việc luôn. Mà chắc là vậy, cho nên mới vậy. (Chứ mình không nghĩ ra nguyên nhân nào khác cả).

Xe khách chạy qua nhiều con phố quen thuộc, từ xa xa cũng thoáng nhìn thấy đèn của những cây cầu và tòa nhà cao nhất thành phố. Rồi xe dừng bến, mình với đồng nghiệp bắt taxi thẳng đến ga Sài Gòn.

Đoạn đường ngồi trên xe taxi mang lại cho mình cảm giác rất lạ lẫm. Đơn giản chỉ bởi vì ngày trước, cũng những con phố này, mình từng đạp xe đạp mỏi nhừ hai chân, rồi cũng có lúc lội bộ với mớ hành lý thật to, rồi có chỗ dừng lại đợi một chuyến xe buýt... Vậy mà giờ đây cũng cảnh cũ, mà vị trí của người cũng đã đổi khác rồi. Có một chút ít cảm giác của thành tựu. Nhưng đa phần là hoài niệm chuyện của ngày xưa. Mình còn nói chuyện thật nhiều với anh tài xế, chủ yếu là những phong cảnh, những con đường, những kỷ niệm. Mình cũng không ngờ, đối với một người không quen biết, mình lại nói nhiều như vậy.

Ga Sài Gòn cũng được tính là một trong những nơi quen thuộc nhất của mình ở thành phố. Mình gần như rõ ràng từng ngõ ngách của nó, cả con đường đi đến ga lẫn những khu vực trong sân ga. 4 năm đại học, đi tàu lửa nhiều đến nỗi đã gần xem nó như môt nơi quen thuộc, mỗi lần bước đến là cảm thấy thoải mái, bởi vì, đó là khi mình chuẩn bị về đến nhà.

Mình thường có thói quen đi sớm, nên mỗi lần bước tới sân ga là ít nhất phải 1 tiếng đồng hồ nữa tàu mới chạy. Lúc đó cũng tranh thủ ngắm nhìn người qua lại. Đó cũng được xem như là một trong những sở thích của mình. Những tình cảm bộc phát ở sân ga, trong những con người qua lại đó, đa phần là cảm giác của chia ly khi tiễn người thân, và cảm giác vui mừng khi đoàn tụ. Trong đó còn có cảm giác của sự chờ đợi, sự kiên nhẫn, sự nông nổi, sự háo hức, sự bon chen, sự lạnh nhạt, sự nóng giận, sự thất vọng... Và cũng có đủ loại người, nhân viên công sở, công nhân, trí thức, sinh viên học sinh, doanh nhân, người nước ngoài, lữ khách qua đường, những người sống kiếp giang hồ, và cả những người cơ khổ... Cũng có đủ những tình cảm của con người, tình thân, tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn, và cả tình cảm hữu nghị của những con người mới sơ giao. Tất nhiên theo mình, trong đó đẹp nhất, vĩ đại nhất, vẫn là tình mẫu tử, và kỳ diệu nhất, chính là tình yêu. Mỗi lần đến sân ga, mình đều kín đáo quan sát, và chiêm nghiệm, và học được rất nhiều những bài học từ cuộc sống. Tất cả đều rất khó viết thành lời, rất khó diễn đạt, nhưng nó sẽ trở thành những kinh nghiệm tích tụ dần dần của đời người.

Buổi tối hôm đó, có hẹn một cô bạn thân ở đây. Nàng, cũng như đa số những người bạn khác, ráng bám trụ lại thành phố để mưu sinh, và có lẽ, để truy cầu hạnh phúc của riêng mình. Trong thời gian này, nàng cũng thay đổi một ít, trưởng thành hơn so với thời còn đi học. Hai đứa cũng rủ nhau đi uống nước ngọt rồi nói chuyện lung tung, đủ mọi thứ chuyện trên đời. 

Thực ra cũng không tính gặp lại nàng trong một thời gian ngắn ngủi như vậy. Chỉ là mấy hôm đó gần kề ngày 8/3, bị nàng đòi quà nhiều quá, nên cũng gặp tặng nàng món quà nho nhỏ rồi tạm biệt. Mà thời gian chờ tàu cũng lâu nên mới cùng nàng buôn chuyện. Nghe nói, chuyện tình cảm của nàng cũng không tiến triển gì nhiều cả. Thật là, cứ vậy hoài sao mình có cơ hội ăn đám cưới đây? (à, thực ra là đi phá đám cưới thì đúng hơn).

Khoảng 10h tối, tàu chạy. Người đến cũng đã đi rồi. Người nên đi cũng nên đi thôi. Tạm biệt thành phố. Tạm biệt những ước mơ và những kỷ niệm. Hy vọng có ngày, mình còn quay lại. Lúc tàu chuyển bánh, tự nhiên nhớ tới mấy câu thơ ngày trước mà mình viết:

"Đất Sài chuếnh choáng chút men say
Có lẽ mai sau sẽ một ngày
Trên bến phồn hoa ta dừng lại
Nhớ rằng, ta đã ghé nơi đây"

Khi viết những câu này, mình đã dự cảm đến ngày rời đi. Mà cũng không ngờ, cảm giác ly biệt đến sớm như vậy. Có lẽ, mình đúng là người đa sầu đa cảm.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét