29 thg 3, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Vũng Tàu và ánh sáng của hải đăng

Lần đầu tiên đến Vũng Tàu, vào khoảng 10h đêm, mình đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp và sự phồn hoa của nó. Xe taxi chở nhóm dừng trước một khách sạn 3 sao, 11 tầng, do khách hàng đặt trước. Mình được sắp xếp ở tại tầng 9. Nhưng lúc đó cũng cảm thấy chưa đủ cao, sau khi sắp xếp đồ đạc, lẽ ra phải tắm giặt rồi ngủ một giấc, mình lại ráng leo bộ thêm 2 tầng nữa, để ngắm một góc Vũng Tàu vào ban đêm.

Khách sạn mình ở nằm ở Bãi Sau. Còn có một khu vực nữa, gọi là Bãi Trước, nghe nói còn phồn hoa hơn nữa. Mình chưa có đi qua, nhưng ngắm Bãi Sau từ tầng 11 cũng đủ cảm nhận được vẻ phồn hoa tráng lệ. Tuy nhiên, đó mới chỉ là bước đầu tiên. Sau này, mình càng ngày càng thêm thích vẻ đẹp của Vũng Tàu.

Nơi mình đến công tác chính là khách sạn đó luôn. Một loại hình rất mới trong nghề nghiệp của mình. Mà cũng do vậy nên ít có cơ hội được di chuyển, ở một chỗ, làm một chỗ, ăn uống cũng một chỗ luôn. Nhưng cũng nhờ vậy mà tiết kiệm khá nhiều thời gian. Và có được một cơ hội, một khoảnh khắc, được xem là rất đáng giá trong cuộc đời mình. Đó là được leo lên ngọn hải đăng Vũng Tàu và ngắm được gần như toàn cảnh. Việc này mình sẽ đề cập ở sau.

Điều đầu tiên mình muốn nói đến, chính là về con người. Ở khách sạn này, mình gặp rất nhiều người thú vị. Ấn tượng đầu tiên của mình đối với anh kế toán chính là một lãng tử. Mà qua tiếp xúc, anh đúng là lãng tử thật. Nghe đâu hồi xưa anh có đi lính biển, rồi sau đó canh đảo, sau đó lại gác hải đăng, mà cuối cùng mới về làm cho khách sạn. Điều mình nhận thấy ở anh là sự chân thành, không vụ lợi, mà ít có người kế toán nào khác có được. Có lẽ bởi vì anh xuất thân từ du lịch, sau đó là người lính biển, có yêu thích đi lại nhiều nơi, làm mình cảm thấy đồng cảm với anh hơn.

Nghĩ lại, nếu mình không làm nghề này, chắc là sẽ có được một người bạn tốt rồi (không kể đến vấn đề tuổi tác, bởi vì đối với mình đó không phải là vấn đề). Đáng tiếc, mặc dù đồng cảm nhiều, nhưng quan hệ chỉ dừng lại ở mức là đối tác. Sau này cũng gặp và giao tiếp nhiều người thú vị nữa, làm cho chuyến công tác của mình đỡ khô khan hơn nhiều.

Ngày đầu tiên ở khách sạn đã được đãi bằng buffer sáng. Mà mỗi buổi sáng điều có thực đơn kiểu vậy hết. Có thể tự do chọn món, ăn bấy nhiêu tùy thích. Đáng tiếc là giai đoạn này tập trung vào công việc nhiều quá, nên nhiều khi cũng ăn không nhiều được. Nếu là một chuyến du lịch bình thường thì tốt rồi, có khi mình còn ăn cho hết mới thôi. Sau này nghĩ lại cũng hơi tiếc, giá mà lúc đó không tập trung vào công việc nhiều quá.

Nói tới ăn uống, buổi trưa cũng được phục vụ chu đáo. Lần này có thêm anh giám đốc, thỉnh thoảng có mấy anh chị kế toán cũng ngồi ăn cùng. Trò chuyện cũng khá phù hợp, mặc dù không thân thiết bằng lúc nói chuyện với anh kế toán kia. Anh giám đốc là một người khá bình dị, dễ gần. Thỉnh thoảng cũng hỏi thăm mọi người đủ thứ chuyện. Có cảm nhận như anh rất hiền, và chắc là cũng do anh xuất thân từ du lịch, nên mình cũng cảm thấy tương đối thân thiết, mặc dù chưa hiểu nhiều về anh. Còn anh phó giám đốc thì xuất thân từ bên kinh doanh, cũng phụ trách mảng kinh doanh của khách sạn, nên giao tiếp khá vui tín và chuyên nghiệp, nhưng điều này làm cho mình cảm thấy có khoảng cách.

Buổi chiều ngày đầu tiên, mọi người được mời ở lại để giao lưu nhân dịp 8/3 với đơn vị. Thực ra thì đó chỉ mới là ngày 7/3 thôi, nhưng khách sạn phải tổ chức sớm cho công nhân viên một ngày, còn ngày hôm sau thì tổ chức cho khách hàng. Lúc nhóm được mời ngồi vào bàn, ai cũng ngại cả, một phần là do còn chưa quen thuộc với mọi người, phần nữa là do công việc còn đang chờ đợi. May mà buổi tiệc cũng ngắn, có bánh kẹo và một ít nước ngọt. Sau đó là màn tặng hoa, phát biểu, văn nghệ góp vui... Mọi người cũng kết thúc sớm để chuẩn bị cho chương trình sắp tới.

Chương trình sắp tới, tổ chức vào chiều ngày 8/3. Khách hàng đến rất đông, các bàn tiệc trong hội trường đều chật kín người. May mà đã có dự trù trước, nên có sắp thêm mấy bàn bên ngoài. Nhóm mình cũng chiếm được một bàn ở ngoài đó (thực ra là do anh kế toán mời, có đặt chỗ sẵn, ghi là người nhà, nên mới có chỗ). Sau đó cũng dọn đủ thứ món ăn lên. Lần này mình ăn cũng tương đối nhiều, món ăn cũng khá hợp khẩu vị.

Khách sạn này nổi tiếng với một món, tên là "lẩu cháo". Mới nghe cũng lạ lắm, sau này mới biết, cách nấu, cách ăn cũng giống như lẩu bình thường, có điều người ta cho thêm cháo vào nước lẩu, nghe nói làm vậy để giữ nhiệt lâu hơn và cô đọng mùi vị của thực phẩm, có tác dụng kích thích vị giác. Lẩu cháo có tới 9 món, mình may mắn nếm qua 2 món là lẩu nấm và lẩu hải sản. Còn 7 loại còn lại, do thời gian gấp quá, vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu.

Một món khác, cũng hấp dẫn không kém, đó là món cơm chiên, không nhớ tên là gì cả, nhưng cơm có màu xanh rất đặc biệt. Hỏi ra mới biết, đó là do đầu bếp dùng các loại rau đặc biệt (mà anh kế toán vẫn giấu diếm, không nói ra, bảo là bí quyết kinh doanh), luộc lên lấy nước, rồi dùng nước đó nấu cơm.

Anh giám đốc vẫn ăn mặc rất giản dị, không tiếp khách trên hội trường mà chỉ đứng sau lưng hỗ trợ mọi người. anh có đeo một cái fone nhỏ bên tai, lâu lâu lại ra vài chỉ thị cho nhân viên. Thỉnh thoảng anh lại ghé vào một bàn quen biết, tranh thủ ăn vài miếng rồi lại đứng dậy để đi vòng vòng, quan sát và kiểm soát mọi thứ. Còn nhân vật chính là anh phó giám đốc, phát biểu trên lễ đài, rồi cũng đi từ bàn này đến bàn kia để tiếp khách. Mình cũng bị anh này ép uống một lon. Mà thấy người ta nhiệt tình quá, nên không tiện từ chối.

Buổi tiệc kết thúc, khoảng 8h30. Mọi người chuẩn bị về thì anh kế toán có ý định rủ đi chơi. Ban đầu ai cũng từ chối cả, vì lo công chuyện nhiều quá. Nhưng mà bị cách nói chuyện của anh hấp dẫn. Anh nói thế này: Đến Vũng Tàu mà chưa tới nơi này thì xem như là uổng phí. Mà ngay cả người Vũng Tàu cũng ít ai có khả năng đặt chân đến nơi này. Thế là cả nhóm bị hấp dẫn, cùng nhau bắt taxi đi một chuyến.

Taxi chạy vòng quanh một sườn núi. Trên này khung cảnh rất đẹp, nhìn xuống dưới là cảnh Vũng Tàu về đêm, rất lộng lẫy với ánh đèn sáng đủ màu sắc. Chị đồng nghiệp của mình có lần gọi đùa rằng, đây là "cung đường tình yêu". Thỉnh thoảng cách vài ba mét lại gặp một đôi thanh niên nam nữ dừng xe máy lại và... tâm sự. Cảnh này làm mình nhớ tới một cái nhà thờ ở quận 10 trong thành phố. Có lần đi xe máy ngang qua, cũng chứng kiến hiện tượng y như vậy. Người hiểu chuyện thì không sao, còn người "lơ tơ mơ" như mình, lâu lâu nghĩ đến lại... đỏ mặt. May mà bị phân tán tư tưởng bởi cảnh đẹp hai bên đường nên cũng đỡ bớt phần nào.

Thực ra thì trái tìm mình gần đây cũng không còn thuần khiết như hồi xưa nữa. Dù gì cũng hai mươi mấy tuổi rồi. Ở trong thành phố cũng bốn năm, cũng nhiễm phải vài thói xấu. Tự an ủi mình rằng, làm người cũng không nên hoàn hảo quá. Ít nhất cũng có vài chỗ khiếm khuyết, để sau này tìm người khác mà bù đắp vào.

Điểm đến của mình nằm ngay trên đỉnh núi, chính là ngọn hải đăng Vũng Tàu. Xung quanh cũng lác đác người tham quan, nhưng họ không được leo lên trên mà chỉ đứng dưới chân ngọn hải đăng để ngắm cảnh. Như vậy cũng đủ nhìn gần hết toàn cảnh thành phố. Nghe nói anh kế toán ngày xưa là đồng chí, đồng đội của chú bảo vệ hải đăng, mà khoảng 10 năm trước anh cũng làm việc ở đây, nên chú bảo vệ mới cho phép mọi người leo lên đến tận ngọn hải đăng để nhìn.

Muốn leo lên hải đăng phải đi vào trong một đoạn hầm, từ đó mới trèo qua một đoạn bậc thang vút lên cao. Ngọn hải đăng có 3 tầng. Tầng thứ nhất là một cái đế bằng dây cót, nghe nói, tất cả ngọn hải đăng ở Việt Nam, chỉ còn sót lại cái đế duy nhất này thôi. Giờ thì hải đăng chạy bằng điện, nhưng người ta vẫn giữ cái đế đó, xem như là một dấu tích của thời gian. Tầng thứ hai có lối ra ngoài ban công. Ban công này xoay tròn quanh ngọn hải đăng, có thể đi trọn một vòng. Mình được ngắm toàn cảnh Vũng Tàu từ ban công này. Anh kế toán chỉ ra xa xa, hướng về hướng nam là ánh đèn của Sài Gòn, hướng ngược lại là ánh đèn của Phan Thiết. Gần hơn chút nữa là có tượng Chúa Jesus dang tay. Anh còn nói, ngày xưa có một đường hầm thông từ ngọn hải đăng này qua bên ngọn núi bên đó, sau này đã bị chặn lại làm trạm kiểm soát. Giờ vẫn còn thông nhau nhưng do quân đội quản lý nên không vào được.

Tầng cuối cùng, cũng là tầng cao nhất, chính là ngọn đèn hải đăng. Ánh sáng của nó xuyên qua hệ thống lăng kính, chiếu xa tới 70 km. Anh kế toán ngồi sát bên ánh sáng hải đăng, kể về quá khứ với giọng điệu say mê. Hải đăng phân biệt nhau bởi màu sắc, biên độ quay. Người ở ngoài khơi xa, nếu đếm được 14 giây ánh sáng hải đăng chiếu qua một lần, thì sẽ biết đó chính là hải đăng Vũng Tàu. Còn nếu đếm được 15 giây, thì đó là hải đăng Phan Thiết. Hai ngọn hải đăng này cách nhau đúng 140km, tức là mỗi ngọn chiếu xa 70km. Phạm vi trong khu vực đó đều có thể nhìn thấy ảnh sáng hải đăng. Không chỉ Việt Nam, mà cả thế giới đều phân biệt nhau như vậy, có cả một quy ước quốc tế.

Những giây phút mình chìm đắm trong ánh sáng hải đăng đó, cảm giác rất kỳ diệu. Từ nhỏ, mình đã say mê ánh sáng của những vì sao, mà từ lúc đó mình biết, mình lại say mê thêm một loại ánh sáng nữa. Không chỉ khung cảnh bên ngoài, mà cả khung cảnh bên trong, đều mang đậm hương vị của sự kỳ diệu. Tiếc là thời gian trôi qua rất nhanh, lúc mình rời đi, tâm trạng còn lưu luyến. Mình cũng tranh thủ chụp được mấy tấm ảnh làm kỷ niệm.

Trên đường về, anh kế toán còn đắm chìm trong hồi ức của quá khứ. Anh kể thêm, thường chỉ trong những dịp lớn, còn không thì người ta hạn chế người lên xem hải đăng, bởi vì nhiệt độ, độ ẩm con người phát ra có thể ảnh hưởng tới chu kỳ quay của nó. Ban đêm không khí mát mẻ nên lên hải đăng cảm thấy dễ chịu, còn vào ban ngày, nó tỏa nhiệt rất nóng. Ngoài ra mình còn biết thêm nhiều thông tin về cách người ta bảo trì hải đăng nữa. Nói chung, đó là một chuyến đi khá thú vị, nhất là nghe những người từng trải kể về cuộc đời họ. Chẳng trách có nhiều người thích phiêu du như vậy. Mình cũng là một trong số đó.

Có thể nói, chuyến đi này để lại cho mình rất nhiều ấn tượng. Giờ nghĩ lại, nếu không làm nghề này, nếu không đến đúng nơi, gặp đúng người, thì cũng rất khó có được khoảnh khắc đẹp như vậy. Đều là do duyên số cả. Mà nếu lúc đó mình mải mê làm việc, bỏ lỡ cơ hội như vậy, chắc mình cũng tiếc lắm. 

Lúc ấy, đứng trên ngọn hải đăng, cảm giác như muốn ôm tất cả thế giới vào lòng. Chợt nhớ tới những khát vọng của ngày xưa. Mình đã từng có một chút khát khao, như đứa bạn thân của mình vẫn nói, là "nhìn thấy thế giới". Nhưng mà tuổi càng lớn, lại càng thấy khó thực hiện được. Có lẽ, cuộc sống tương đối ổn định đã dần khiến mình mất đi những khát khao, xung động của những ngày đầu. Tự an ủi mình rằng, cứ tạm thời chấp nhận như vậy đã, xem như là một bước lùi tạm thời, cũng là một bước chuẩn bị, rồi cũng có một ngày, mình sẽ chính thức bước chân ra một thế giới rộng lớn hơn.
 











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét