23 thg 3, 2013

Nhật ký nghề nghiệp: Lại những ngày bận rộn (2)

Tạm biệt thành phố Quảng Ngãi. Nơi đến tiếp theo trong hành trình của mình là thành phố Đà Nẵng,

Chuyến đi này nhóm mình chuyển phương tiện, đi bằng taxi. Thực ra thì có đi mua vé tàu với vé xe, tiếc là không còn ghế chính nữa, chỉ có những ghế phụ, cộng thêm những ngày cận Tết thường đông đúc, chen lấn. Vì vậy mọi người kiến nghị đi taxi.

Thành phố Đà Nẵng là một thành phố rất mới, rất đẹp. Lớn hơn Nha Trang hẳn, mặc dù không thể so với Sài Gòn nhưng không khí rất nhộn nhịp, nhất là không bị kẹt xe. Trong những ngày đầu, mình tạm trú ở khách sạn nhỏ trên đường Lê Độ, sau này khách hàng mới giới thiệu một nơi gần hơn, tiện nghi hơn nên mới chuyển qua khách sạn khác trên đường Hà Huy Tập. Thực ra thì tiêu chuẩn ở của mình không cao lắm, có chỗ ngả lưng là được rồi. Nhưng khách hàng nhiệt tình nên mọi người cũng không tiện từ chối.

Thực sự thì mình thường mơ mộng về Quảng Nam hơn là Đà Nẵng. Tiếc là mình không đến Quảng Nam, nên địa danh "Quán Gò đi lên, Đo Đo đi xuống" trong truyện ngắn Nguyễn Nhật Ánh vẫn còn nằm trong tưởng tượng.

Ở Đà Nẵng không khí nhộn nhịp nhất phải kể đến siêu thị BigC. Trong thời gian gần Tết, không khí rất nhộn nhịp, người đông như nêm. Buổi chiều mọi người tranh thủ về sớm dạo một vòng mà muốn kẹt trong đó, không ra được. Tất nhiên mình cũng không mua gì cả, chỉ đơn giản là đi dạo và nhìn ngắm. Ngoài ra còn có một địa danh khác là chợ đêm, nằm ngay trên trục đường chính, có bán đủ thứ đồ, nhất là hàng ăn uống. Tuy không được đông vui như siêu thị nhưng cũng khá thu hút. Có một lần khách hàng mời ăn cơm gà ở nơi này.

Còn có một địa danh khác, mình với đồng nghiệp cũng tranh thủ ghé vào, đó là quán Trần, nổi tiếng với món "thịt heo hai đầu da", cuốn với bánh tráng và bánh ướt, chấm mắn nêm. Mình ấn tượng với cách ăn bánh này, để lớp bánh tráng lên lớp bánh ướt, nó tự dính vào rồi bỏ đủ thứ rau, thịt lên, cuốn lại. Cách ăn cũng tương tự như nem Ninh Hòa, chỉ có điều nếu người ăn không quen mắm nêm thì xem như là... ngồi nhìn. May mà tiêu chuẩn của mình không cao, nên cứ cắm cúi mà ăn.

Nói tới ẩm thực, phải kể đến một món khác mà vùng Đà Nẵng và Quảng Ngãi mình cũng có duyên nếm qua, đó là món "Bánh đập". Mới đầu nghe cũng lạ lắm. Sau này mới biết đó là bánh tráng nướng, kèm theo một lớp bánh tráng ướt bên trong, có mỡ hẹ, rồi gấp làm đôi, bẻ ăn chấm với mắm nêm. Chắc là do cách làm bánh, động tác "gấp làm đôi" đó, người ta gọi là "bánh đập".

Trở lại với công việc của mình, lần này cũng được tiếp xúc với những con người mới, những kiến thức mới. Tất nhiên là cũng gặp những người tương đối khó tính, giống như trong chuyến đi này, nhưng mình vẫn không để vào lòng chút nào cả. Công việc xong rồi đâu lại vào đấy. Nếu không viết những dòng này mình gần như sẽ quên ngay. Nghĩ rằng cuộc đời mỗi người giống như đường thẳng vậy, gặp nhau một lần thoáng qua rồi không gặp lại nữa. Phải có duyên lắm, hoặc trái đất tròn lắm, mới gặp nhau lần hai, lần 3. Và phải có duyên nợ 3 kiếp thì mới sánh vai mà đi cùng với nhau.

Một điều đáng tiếc là mình ghé Đà Nẵng nhưng không đi qua cầu sông Hàn nên cũng không biết hình dáng nó như thế nào cả. Nghe nói có một ngôi sao nổi tiếng mở một nhà hàng gần đó mà cũng không ghé qua. Mà đôi lúc cũng tự suy nghĩ, nơi mình không biết còn nhiều lắm, cả đời đi cũng không hết, xem như là tạm an ủi mình vậy.

Kết thúc chuyến đi Đà Nẵng, mình lại chuẩn bị lên đường, lần này kế hoạch có sự thay đổi theo chiều hướng không thể ngờ tới được. Điểm đến tiếp theo là Pleiku, nhưng hành trình thì không suôn sẻ.

Theo dự tính, nhóm sẽ đi xe khách, thẳng từ Đà Nẵng lên Pleiku, có ghé qua dừng chân tại Quy Nhơn nửa ngày. Tuy nhiên sau lại thay đổi, từ Đà Nẵng về thẳng Nha Trang, rồi từ Nha Trang lên lại Pleiku. Thế là mình chạy đi mua vé bổ sung. Cũng may mà dịp Tết khách đi tàu ra thì nhiều, vô thì ít nên còn tương đối nhiều chỗ.

Về tới Nha Trang khoảng 7h sáng. Mình ghé vào công ty dọn dẹp chút đồ, sau đó chạy về phòng giặt giũ, cuối cùng đi ăn trưa và chờ tại công ty tới đầu giờ chiều, xe công ty chở lên Pleiku.

Từ Nha Trang lên đến Pleiku phải mất hơn 7 tiếng, một phần là do đường quanh co, nhiều ổ gà, một phần nữa là do bánh xe bị trục trặc đôi chút. May mà cuối cùng cũng đến nơi, trễ một chút nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Trên đường, xe chạy qua Ninh Hòa, rẽ qua quốc lộ 26, tự nhiên có xúc động muốn chạy xuống xe về thăm nhà. Tiếc là thời gian không cho phép. Nhiều lúc cảm thấy vị trí Ninh Hòa quê mình đúng là đắc địa, muốn lên núi, xuống biển, ra bắc, vào nam, đều phải đi qua đất này. Vì vậy sau này mỗi chuyến công tác đi đi về về, mình đều đi ngang qua lối rẽ vào nhà mình cả.  Tất nhiên là vì công việc mình không xuống xe được. Mỗi lần đi ngang quên nhà tự nhiên cảm giác vui buồn lẫn lộn.

Tính đến lần này là lần thứ 2 mình đến Pleiku. Không khí có phần dịu lại, không còn lạnh như lần trước nữa. Khoảng 7h30 xe tới nơi, có ăn chút cơm gà quán Mỹ Tâm, sau đó ghé vào khách sạn Hương Xưa. Chỗ khách sạn mình ở gần với một con đường tên là đường "Wừu". Lần đầu nghe cũng thấy là lạ, sau mới biết là tên của anh hùng dân tộc. Mấy môn lịch sử ngày trước mình họ cũng không để lại cho mình ấn tượng gì về tên vị anh hùng này cả, nhưng chắc cũng tương tự như anh hùng "Núp".

Những ngày ở Pleiku có phần thoải mái hơn ở Đà Nẵng. Mình tiếp xúc với anh kế toán rất dễ tính. Buổi cuối còn được khách hàng mời đi ăn nhậu. Cảm thấy phong cách của người ta rất thân thiện. Có một anh kế toán khác, cũng rất vui tính, có nghề tay trái là chụp ảnh. Trên bàn nhậu, nghe đâu anh đã từng chụp ảnh cho thí sinh Next top model gì đó. Anh có chia sẻ với mấy chị đồng nghiệp thế này (mình ngồi bên vô tính nghe lén được), rằng trong nhiều năm hành nghề tay trái, anh rút ra kết luận "không có phụ nữ không đẹp, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp". Anh còn tranh thủ tư vấn cho mấy chị cách trang điểm nữa. Mình ngồi bên mà có xúc động muốn đổi nghề nhiếp ảnh. May mà tâm lý tự chủ còn tốt lắm, ngồi nghe cũng đủ thoải mái rồi.

Trên Pleiku mình còn được may mắn gặp một người quen cũ. Anh học hơn mình một khóa, từng là người đồng chí, đồng đội và đội trưởng trong những cuộc thi triết học thời đại học. Anh chạy xe máy từ Đăk Đoa lên. Hai người cũng dẫn đi chơi vòng vòng, tham quan thành phố, rồi ăn lẩu, nói chuyện quá khứ, tương lai, sự nghiệp... Số người bạn thật sự thân thiết và hiểu mình rất ít, anh là một người trong số đó. Mình được chở đi vòng gần hết Pleiku, chỉ thiếu Biển Hồ cách xa quá nên không đi được. Mà cảm giác về đường đi của mình cũng không tốt lắm, nên cũng không nhớ nhiều về mấy con đường.

Nghĩ ra, cuộc đời này đối xử với mình cũng không tệ lắm, cho mình được quen biết nhiều người tốt như vậy. Ngày trước mình vẫn cho nhân tính là xấu, nhưng sau này, đi nhiều, hiểu nhiều, quen nhiều, cũng hiểu ra rằng, trước đây mình đã rất khắc khe. Trên đời này tốt xấu vốn không thể phân biệt rõ ràng như vậy được, quan trọng là mình có đủ rộng lượng chấp nhận hoặc đủ hồn nhiên để không phân biệt hay không thôi.

Gần khách sạn mình trú có một quán ăn kiểu gia đình ăn rất được. Buổi trưa mọi người thường hay ghé đó ăn cơm trưa rồi về khách sạn nghỉ trưa luôn. Lần đầu vào quán, cô chủ rất thân thiện, có cho thêm mấy quả chuối hương tráng miệng. Lần hai không có, mình nhắc khéo một chút (theo kiểu đùa cho vui, vì thấy tính tình cô rất tốt, rất hợp với mình), cô cũng bất ngờ. Rồi sau đó cô cũng nhiệt tình cho mọi người một... quả xoài, rồi còn cho thêm nước chấm đem về khách sạn ăn nữa. Tự nhiên có thêm một niềm vui nho nhỏ trong chuyến công tác của mình.

Cuối cùng thì công việc cũng xong xuôi, xem như là thuận lợi. Sáng 27 tết âm lịch mọi người lên xe về nhà. Chuyến xe này tương đối đông người nên cũng hơi chen chúc. Mình thì sợ bị say xe giữa đường nên không dám ăn gì cả, từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều. Lâu lâu lại bóc một ít vỏ cam khách hàng tặng cho để ngửi, chống say được chút ít. Khoảng 3h chiều về tới công ty mới dám ghé quán ăn chút cơm chay. Sắp xếp tài liệu đâu vào đấy rồi chạy về phòng giặt giũ, dọn dẹp. Buổi tối có ghé nhà đứa bạn cấp 3 ăn cơm tất niên. Thấy nhà người ta đông vui mình tự nhiên cảm thán chuyện nhà mình. Thôi kệ, mọi chuyện cũng qua. Tối về ngủ một giấc no say, buổi sáng chạy ù về nhà, tận hưởng những ngày Tết hiếm hoi.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét