13 thg 11, 2012

Đêm khuya nhớ hồng nhan


Em đã xa rồi, nhạn lạc sân
Hồng sương trĩu nặng giọt phân vân
Én chao đầu ngõ dường leo lắt
Thơ vắng buồn không gõ nhịp vần.

Nhớ người như nhớ ánh sao sa
Chiếu xuống đêm đêm những mái nhà
Có bóng đèn khuya bên cửa sổ

Chừng đêm thương quá vắng người ta.

Gương lược bâng khuâng kỷ niệm nào
Bụi mờ bám lại có buồn sao
Nhớ người thức trắng soi đầu tóc
Đếm sợi bạc dần những khát khao.

Nhớ người nhớ lắm những cành sương
Lắng lại đêm đông kẻ lạc đường
Trong chuyến xuân về em có lẽ
Đi theo hình bóng của người thương.

Trời có mây mà đã vắng em
Mấy vần thơ cũ chẳng buồn xem
Bên gió thì thầm trăng sáng dịu
Mà thơ anh đã bụi mờ lem.

Day dứt canh đêm tiếng gọi buồn
Con ve sầu nhỏ bám cành suông
Chờ cho trĩu nặng sương từng giọt
Để uống âm thầm lệ lạnh tuôn.

Có trách chăng người đã lỡ say
Giật mình tỉnh lại giữa đêm nay
Hạt mưa đã trót gieo đài cát
Còn lại gì đâu ruộng nước lầy.

Nhớ thương thì mới biết đêm sâu
Biết nỗi cô đơn chẳng có màu
Chỉ có âm u và lạnh lẽo
Và còn nhen nhói những cơn đau.

Xin hãy đêm tàn, để sáng mai
Lòng ta quên hết, chẳng còn ai
Cho dừng thương nhớ, cho dừng lạnh
Cho mỗi lần đau đỡ thở dài.

(Thanh Trúc, Đêm khuya nhớ hồng nhan)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét