28 thg 11, 2012

Người độc thân

Người độc thân, buổi chiều tan ca, vẫn còn nấn ná ở công ty, không muốn chạy về nhà. Tự nhủ: mình là người cống hiến cho công việc.

Người độc thân, ăn cơm một mình. Khi ăn không nói chuyện với ai, chỉ chăm chú vào những món

ăn trên bàn. Tự nhủ: ăn chậm nhai kỹ tốt cho bao tử.

Người độc thân, thích đi dạo loanh quanh đâu đó. Chờ một bóng người quen. Nhưng mỏi chân rồi mà chẳng gặp ai cả. Tự nhủ: về thôi, đi ngủ sớm, mai còn đi làm.

Người độc thân, ôm laptop một mình. Online 24 trên 24. Đọc đi đọc lại mấy cái comment cũ nhòe. Có đôi lúc lẳng lặng vào facebook của một ai đó. Ngồi suốt buổi rồi ra. Tự nhủ: quan tâm không cần phải nói ra.

Người độc thân, thích đi mưa. Mưa ướt áo mất rồi. Về nhà bị cảm cúm, lười đi mua thuốc. Cứ để vậy, choàng chăn kín mít, ho sù sụ. Tự nhủ: thuốc cũng có tác dụng phụ, ít uống thì tốt hơn.

Người độc thân, tự do ngắm nhìn người khác giới. Đôi khi bị ấn tượng bởi ai đó, có thể bước tới làm quen, nói chuyện mà không cần để ý tới ánh mắt của người khác. Tự nhủ: mình còn có quyền được lựa chọn.

Người độc thân, cười rất tươi, có thể lan truyền cảm xúc tới người đối diện. Nhưng đối khi, khóc một mình mà không để ai thấy.

Người độc thân, có khả năng tự mình giải quyết các rắc rối trong cuộc sống. Nhưng không bao giờ giải quyết được rắc rối của chính bản thân.

Người độc thân, rất ít khi bị vấp ngã. Nhưng khi bị vấp ngã thì rất khó đứng dậy.

Người độc thân, không có gánh nặng, không có sự ràng buộc. Nhưng cũng không có nơi để tựa vào.

Cái giá của tình cảm, là sự ràng buộc. Cái giá của tự do, là sự lạnh lẽo.

(Thanh Trúc)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét