24 thg 11, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Lần thứ 5 say.

Lần này là lần thứ 5 rồi. Nhanh thật đấy. Tính ra thì cũng là lần thứ 2 trong tuần mình ăn nhậu với khách hàng. Khoảng cách thì cũng chỉ đủ một hai ngày cho cơ thể vơi bớt chút men.

Mà lần này uống cũng dữ thật, hơn 5 chai. Vậy mà ngoài cảm giác đầu ong ong một chút, buồn nôn một chút thì mình không còn cảm giác gì nữa cả. Chắc là lâu ngày tửu lượng của mình được đề cao. Chỉ hy vọng là mình không bị di chứng tim gan phổi gì đó. Nghe nói uống nhiều không tốt cho sức khỏe. Thế mà mình vẫn phải uống dài dài.

Uống nhiều mới biết, tự nhiên thấy nghề của mình giống với một nghề khác, cũng "đi khách", cũng "làm tiền", cũng "say". Đặc điểm giống nhất chính là bán nụ cười cho người khác xem. Cười thì vẫn cứ cười, nói chuyện như bình thường, xưng hô cũng thân mật. Nhưng ai biết đâu bên trong thế nào. Tất nhiên là tùy theo trường hợp cũng có nhiều điều khác biệt nữa. Mình còn chưa đủ trình độ và kinh nghiệm sống để nhận biết hết những mặt trái của cuộc sống. Nhưng nhìn chung vẫn là giống giống với nghề đó. Mà chắc nghề nào cũng có cái khó khăn của nó cả. Làm lâu tự nhiên sẽ hiểu, và cũng sẽ dần quen với nghề.

Nhưng dù gì, nghĩ đi nghĩ lại, chắc mình cũng còn gắn bó với nghề này lâu dài (chí ít cũng hy vọng là vậy). Nên cũng phải tìm mọi cách để thích ứng với nó. Cách thích ứng tốt nhất, tất nhiên là tạo được niềm vui trong công việc, và cao xa hơn nữa là tạo được đam mê đối với nghề (theo lời thiền sư Thích Nhất Hạnh đã nói, hình như có một quyển sách của ông nói đến vấn đề này, tiếc là mình còn chưa có thời gian để đọc, chỉ nghe lời người ta nói lại). Nhưng mà điều đó còn quá xa vời đối với mình. Nhất là khi mình chỉ mới vừa ra trường, còn chân ướt chân ráo. Kiến thức thì chưa vững, kinh nghiệm còn non nớt, nói chung là chẳng biết gì cả.

Nhắc tới kinh nghiệm mới nhớ. Hôm nay đi khách hàng với chị trưởng phòng. Chị có nói là ngày đầu tiên chị bước vào nghề thì chị đã mê nghề này rồi. Chị học khóa 26, mình cũng không nhớ rõ nữa, nhưng chắc là hơn mình 8, 10 tuổi gì đó. Tính tới nay đã đi làm gần 10 năm rồi. Cũng có gia đình, có một đứa con trai kháu khỉnh, có lên công ty mấy lần, gọi mình bằng chú (thực ra mình thích gọi bằng anh hơn, nhưng dù gì thì mình cũng hơn cậu nhóc tới gần 20 tuổi). Không biết sao chị ấy lại quản lý được thời gian và cân bằng giữa công việc và gia đình nữa. Nhớ tháng đầu tiên mình về làm thì cũng là lúc chị ấy được cất nhắc lên chức trưởng phòng. Thực ra thì mình còn chưa phục chị ấy lắm, bởi vì mới quen mà. Nhưng sau này tiếp xúc nhiều mới thấy thán phục tài năng của chị. Hồi chiều đi khách hàng, mình lỡ tay làm sai một vài số liệu (ảnh hưởng trọng yếu tới nhiều phần khác), vậy mà chị ấy xoay qua xoay lại có chút xíu là xong ngay. Rồi còn tư vấn đủ thứ cho khách hàng nữa. Anh khách hàng này xong việc, cảm thấy nhẹ nhõm, mới dẫn toàn thể nhóm mình và một vài nhân viên khác ăn nhậu một bữa. Thế là có buổi uống say lần thứ hai trong tuần này. Mà chị trưởng phòng mình uống dữ lắm cơ, vừa uống vừa nói chuyện, rất nhiệt tình. Xong rồi thì đâu lại vào đấy, tỉnh táo như bình thường.

Nói tới khách hàng, là một anh giám đốc, U50 gì đấy, có con gái còn hơn tuổi của mình nữa. Nhưng nhìn ảnh trẻ tuổi lắm, mình cứ gọi bằng anh suốt. Cũng rất nhiệt tình, lại nói nhiều nữa, nói đủ thứ trên trời dưới đất, nhờ vậy mới hiểu một chút về con người anh ta. Tất nhiên mình cũng không vội cho rằng giao tình trên bàn nhậu là một thứ bền vững. Cùng lắm đó chỉ là kiểu xã giao thôi, còn sau lưng là chuyện gì thì mình không biết được. Nhưng dù sao nó cũng bộc lộ phần nào bản chất con người.

Trong tính tình của anh giám đốc mình cảm thấy thích hai việc. Thứ nhất là anh thích nhạc Trịnh Công Sơn. Điều này ảnh hưởng tới cả nhân viên cấp dưới. Đầu giờ chiều cứ mở suốt mấy bài mình thích như "Hoa Xuân Ca", "Ở Trọ", "Gia tài của mẹ". Làm cho mình không tập trung làm việc được, cứ chăm chú nghe nhạc. Thứ hai là mình được học nhiều điều bổ ích, nhất là câu chuyện về Microsoft tuyển nhân viên. Không biết anh ta nghe được ở đâu nữa, kể rằng, Microsoft ra đề: có 10 tỷ, 1 giám đốc, 1 phó giám đốc, 1 kế toán trưởng bàn cách chia nhau. Mt người được một lần quyết định, chỉ cần trên 50% số người phản đối thì coi như quyết định vô hiệu, người đó bị loại ra vĩnh viễn, không được 1 đồng nào cả, cũng không được quyền biểu quyết và phản đối nữa. Thứ tự bắt đầu từ giám đốc trở xuống. Biết rằng tất cả đều rất tham lam và rất thông minh, hỏi nếu bạn là giám đốc, bạn sẽ chia như thế nào? Vừa được số tiền cao nhất mà không bị phủ quyết? 

Đáp án rất hay, rất logic. Không phải là một câu đố mẹo gì cả. Mình sẽ không nói ra ngay. Xem như đó là một trong những dấu ấn đậm nét của chuyến đi khách hàng này. Điều mình học được tất nhiên là rất nhiều. Nhưng thứ mình nhớ nhất là anh giám đốc cũng thích triết học, cũng duy tâm, giống như mình vậy. Và mình học được rằng, triết học hồi xưa mà mình yêu thích, nhưng mình chỉ học trên sách vở là chưa đủ. Mà triết học thực sự, phải học từ trong cuộc sống. Bài học này không ai nói cho mình cả, mình chỉ mới vừa ngộ ra chiều nay thôi. Cảm thấy mình khiếm khuyết thật nhiều, hy vọng trong quá trình làm việc, mình sẽ học hỏi thêm để hoàn thiện.

Buổi chiều nay, trên bàn tiệc cũng nói chuyện nhiều với anh phó giám đốc. Anh học khóa 8, tự nhiên cảm thấy thân thiết hơn bình thường, chắc là mình còn có một chút gì đó lưu luyến với ngôi trường ngày xưa. Anh kể rằng vợ anh làm phó giám đốc một ngân hàng mà cô bạn mình hiện tại đang làm. Tất nhiên là không phải ở xa xôi trong miền Nam mà là ở Khánh Hòa. Tự nhiên xúc động, nhớ tới người ngày xưa. Mà khi có chút men say là mình lại không dừng được luồng cảm xúc của mình, lại uống thêm vài ly nữa. Tất nhiên là mình vẫn còn làm chủ được bản thân, chỉ có điều không làm chủ được cảm xúc thôi.
  
Tự nhiên trên bàn nhậu lại nhớ đến ba mình. Ngày xưa ba uống nhiều lắm, không phải ngẫu nhiên mà mình lại được đặt tên "cúm cơm" theo nghĩa của dân ăn nhậu. Mà chắc cũng nhờ di truyền nên chỉ mới mấy lần say mà tửu lượng của mình tăng lên đáng kể. Đó là chưa kể uống thêm mấy chai lỡ dỡ bên cạnh nữa. Trình độ uống của mình làm cho mấy anh trong bàn tiệc cũng thấy thích, tất nhiên là chưa đến mức làm say gục đối thủ nhưng ít ra cũng cầm cự được tới phút chót. Giờ đã lớn rồi, tự nhiên là có thêm chút bản lĩnh để đứng vững trước cuộc đời, nhưng vẫn cảm thấy mình cần có một người ba để chia sẻ và học hỏi kinh nghiệm. Con trai với mẹ nhiều khi có một số chuyện không nói rõ được. Có lẽ đây chính là khiếm khuyết lớn trong nhân cách của mình, mình sẽ dần dần tìm cách để khắc phục.

Đêm đã khuya, lời đã tận, men say đã vơi. Mình phải đi ngủ đây. Sáng mai còn phải lên công ty để hoàn thành nốt một số giấy tờ đã. Hy vọng cho xong trong buổi sáng, buổi chiều sẽ chạy về nhà với mẹ. Rồi còn lo mấy cái thủ tục chuẩn bị khám sức khỏe quân sự nữa chứ.

Nha Trang, ngày 23 tháng 11 năm 2012.

P.S. Giờ đã là ngày 24 rồi. Nhưng vẫn thích để 23 hơn.  
 

 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét