9 thg 11, 2012

Hoa ti-gôn

Thuở trước đôi mình mới biết nhau
Em yêu hoa thắm, kết trên đầu
Anh cầm ô nhỏ che ngang nắng
Mới chớm tình thơ đã khắc sâu.


Chiều ấy ti-gôn nở thắm cành
Em cười khe khẽ, mắt long lanh
Ngắt cài lên áo anh vài đóa
Em hẹn mai này sẽ lấy anh.

Anh biết chi đâu những hẹn thề
Chàng trai mới đến tuổi say mê
Nâng niu mấy đóa từng đêm mộng
Ôm mối tình đầu lạ lẫm ghê.

Rồi ngày tốt nghiệp tạm chia xa
Em hứa bên hoa: sẽ đợi mà
Anh ướp thơ ngây vào tập sách
Giữ gìn mỗi tháng mỗi ngày qua.

Anh đi từ đấy chợt xa xôi
Chẳng thấy hoa cười sát cánh môi
Tin em thấp thoáng ngày thưa vắng
Anh ngấm tương tư mãi đợi hoài.

Một thoáng bao năm chợt trở về
Nghe em đã cưới, ngỡ ngàng ghê
Con em học nói, chào anh "bác"
Anh gường mỉm cười, giấu tái tê.

Nhà em cuối phố sáng đèn xuân
Cũng có ti-gôn ướm lối gần
Ngang đó nhà anh qua nẻo nhõ
Nát lòng anh bước lạc đôi chân.

Cửa sổ ti-gôn vẫn nở đều
Vẫn tràn sắc thắm giữa mùa yêu
Mà tim anh đã tan nghìn mảnh
Bên nhánh hoa kia đỏ một chiều.

Giàn hoa xưa đã một lần mơ
Rồi vỡ tan ra những hững hờ
Bên ấy hoa kia nào có biết
Đau lòng thi sĩ lệ thành thơ.

Héo rồi trang sách đóa hoa xưa
Cũng héo trong tim giấc mộng thừa
Vết sẹo hằn sâu trong ký ức
Nhói lòng mỗi lúc gió hoa đưa.

Một sớm đường yêu sẽ ngỡ ngàng
Xuân về che lấp bóng thời gian
Tên anh bia đá rêu hờ bám
Vương vấn mộng hồn vẫn thở than.

(Thanh Trúc, Hoa ti-gôn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét