16 thg 11, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Chuyến công tác đầu tiên

Nói là chuyến công tác đầu tiên cũng không đúng, phải là chuyến công tác xa đầu tiên. Trong thành phố, những ngày thực tập, mình đã đi công tác rồi, nhưng xa nhất chỉ là Bình Dương, chưa có cơ hi ở qua đêm bao giờ cả. Bây giờ thì mới có dịp.

Lẽ ra mình phải viết những dòng này từ 3 ngày trước. Nhưng công chuyện nhiều quá, đi công tác tới 3 ngày, ở qua đêm, làm việc tối tăm mặt mũi, không có thời gian để viết. Mai thứ 7 còn phải lên công ty nữa, chỉnh sửa một chút ít giấy tờ. 

Ồ, không phải là mình than thân trách phận, đó chỉ là nguyên nhân chậm trễ trong những bài viết của mình thôi. Còn chủ yếu vẫn là cảm giác vui vẻ khi làm việc bận rộn. Mình thích cảm giác căng đầu óc ra, xử lý từng con số một, lâu lâu lại bật dậy, uống nước uống trà, rồi cảm giác nhẹ nhõm khi xong một công việc. Tối nào mình cũng làm việc quên cả thời gian, đến 10h đêm mới bước ra khỏi cổng, cảm thấy trời tối mịt mù. Có khi còn quên mất giờ cơm nữa, may mà khách hàng nhắc nhở kịp thời.

Có điều hơi đáng tiếc, đi công tác xa, tới tận Tuy Hòa nhưng lại không có thời gian để đi thăm một vài di tích thắng cảnh. Ngày xưa mình cũng có duyên ghé qua một lần, năm 18 tuổi, có leo lên tháp Nhạn, nhưng cũng đã lâu rồi, ký ức không còn như cũ nữa. Muốn ghé lại một lần để nhớ về kỷ niệm xưa, những ngày mình còn đeo đuổi công danh sự nghiệp và thất bại dài dài. Rồi cũng muốn thăm vài nơi khác nữa, nhưng tiếc là không có thời gian. 

Nhắc tới Tuy Hòa, hay rộng hơn là Phú Yên, tự nhiên nhớ tới một cô bạn. Mình cũng có quen biết nhiều người quê ở Phú Yên, nhưng chỉ có nàng là mình nhớ nhất. Nàng, tính tình trẻ con, vô tư lự, rất dễ thương, hay ời khách khách với mình qua điện thoại. Hồi trước ở thành phố cũng xem như là một đoạn nhân duyên, giờ thì xem như một đoạn hồi ức. Hiếm hoi, nhưng đẹp. Nhân duyên đẹp vì hiện tại, hồi ức đẹp vì quá khứ. Còn tương lai thì mình không biết, nhưng hy vọng nó sđi tới nơi cần tới.

Nghĩ cũng lạ, bình thường ở nhà không sao. Đi xa là gặp mưa. Nghe nói còn có gió bão gì nữa. May mà suốt ngày cứ ở trong phòng mãi nên không có cảm giác về thời tiết (và đôi khi cả thời gian nữa). Phòng làm việc và phòng nghỉ đều có máy lạnh, chạy ro ro suốt ngày. Mình chịu lạnh kém nên cũng hơi khó chịu, tăng vài độ cũng không ăn thua. Bình thường 30 độ đã lạnh rồi, trong phòng thì 25 độ, có khi xuống tới 20 độ. Ở lạnh hoài chắc bị cảm mất. May mà chuẩn bị áo lạnh cẩn thận nên cũng không đến nỗi nào.

Nhắc tới áo lạnh mới nhớ, hồi trước ở thành phố có cô bạn thân, tặng mình một cái khăn gió ấm do nàng tự đan. Là một món quà rất quý, khi nhận nó mình thực sự rất vui. Tất nhiên tình cảm thì chỉ là bạn bè bình thường. Nàng có bạn trai rồi, nghe nói khăn này đan tặng bạn trai nàng mà không hợp, nàng mới đan cái mới, tặng cho mình cái cũ. Cũng buồn chút xíu nhưng không có vấn đề gì cả, dù sao cũng do công sức bạn bè bỏ ra. Muốn mang theo khăn quàng cổ cho ấm nhưng sợ hư nên bỏ vào tủ cất rồi. Cái tủ của mình đựng đủ thứ, nhiều nhất là sách, thứ hai là quà kỷ niệm.

Nơi mình đến là một công ty nằm trong khu khép kín. Trong đó có người nước ngoài và người Việt. Có nhà ăn, nhà máy, phòng nghỉ của nhân viên. Nhìn chung thì mọi người rất thân thiện. Nhất là món ăn khách hàng đãi đều rất ngon miệng. Có đậu hũ non (trước đây chỉ mới nghe nói, có nghêu xào quế tím (giờ mới biết)... Mình với nhóm được sắp cho một bàn riêng, ăn theo kiểu tự phục vụ, tự lấy chén đũa bát. Người ta có lò vi sóng nữa, nếu muốn ăn nóng thì tự bỏ đồ ăn vào, rồi xoay nút 5 phút là có ngay. Nói chung mọi việc đều tốt, ngoại trừ thời tiết vừa mưa vừa gió vừa bão, tối mù mịt, không có cơ hội nhìn ngắm đi dạo xung quanh. Tiếc một điều nữa là buổi đầu tiên vào do say xe nên mình ăn rất ít, cũng mất đi cảm giác ngon miệng. Mình say xe từ nhỏ, lẽ ra vài năm cũng đi xe buýt thỉnh thoảng, rồi xe đường dài, taxi... thế mà đi xe công ty lại say. Có lẽ mình chưa quen với cái mùi (hương) trên xe. Hy vọng lâu dần sẽ quen. Mà đoạn đường Nha Trang - Tuy Hòa lại đi mất cả gần 5 tiếng đồng hồ. Một phần là do mưa gió, nhưng phần lớn là có tai nạn trên đèo Cả nên xe bị kẹt cứng, phải chờ thật lâu. Nghe nói có người nhập viện nữa, nhưng mình không còn hơi sức đđý. Cuối cùng cũng tới nơi, say, mệt, ăn không vào. Ngủ một giấc cho tỉnh lại, chiều vẫn đủ sức làm việc. Chắc là mình đã quen với say xe rồi nên đầu óc giữ được tỉnh táo, mặc dù cơ thể thì rã rời.
Chỗ ở mình giống nhà nghỉ, có phòng tắm rộng, máy lạnh, cửa sổ rèm che, ban công, giường nệm. Sáng làm, trưa về nghỉ, chiều làm, xế về nghỉ, tối làm, 10h đêm về ngủ. Đi lại cũng gần, mấy bước là tới nơi, nhà ăn cũng gần đó luôn. Ngủ 2 đêm cũng quen với nó. Mà không quen cũng không sao, làm việc xong về ngả lưng xuống là ngủ liền một giấc. Tranh thủ tắm rửa, lên face book dạo vài vòng.

Nhắc tới face book mới nhớ, dạo gần đây bạn bè mình (mấy đứa ở thành phố) ngày càng ít xuất hiện. Viết mấy bài thơ, mấy cái status mà không thấy tụi nó vào nói chuyện. Chỉ toàn người lạ hoặc quen sơ sơ vào nói mấy câu hỏi thăm khách sáo, tự nhiên cảm thấy rất nhàm chán. Mà cũng không biết sao dạo này số người like mình ngày càng ít đi. Chắc là ai cũng có việc, bận rộn hết rồi, nên dành ít thời gian cho bạn bè quá. Nghĩ ra mình đâu có đến nỗi lạnh lùng xa cách gì đâu, vậy mà ít bạn bè, ít người hiểu, cũng ít người nói chuyện hợp tính. Thỉnh thoảng mình cũng hay nói đùa bạn bè là mình bị ế dài dài. Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy đây cũng không phải chỉ là nói đùa. Có thể mình kén chọn quá, cũng có thể mình chưa đủ can đảm để đi thêm một chuyến phiêu lưu mới. Nghề nghiệp của mình thì cũng đi nhiều, gặp nhiều, nhưng toàn là xã giao cả, nên không tìm được mấy ai thân thiết lâu dài. Nghĩ cũng khó. Hồi mới vào chuyên ngành còn nghĩ nghề mình rủi ro ế cao. Nhưng thực ra thì đi làm rồi mới biết có mấy anh chị cũng có gia đình được nên không đến nỗi nào.

Nhiều lúc cảm thấy muốn có ai đó bên cạnh, yêu và được yêu giống như tiểu thuyết tình cảm. Có người quan tâm, hỏi thăm, rủ đi chơi. Có người để nắm tay, ôm chặt, nhìn nhau rồi... Tự nhiên có suy nghĩ muốn tìm ngẫu nhiên một người trong số những người quen biết ở gần đó (bạn bè ở Nha Trang cũng nhiều, nhất là mấy đứa học cấp 3, chỉ là ít gặp gỡ, ít liên lạc. Nhưng nếu nối lại quan hệ cũng không khó). Nếu không thì tìm người mới, trong một môi trường mới như gặp gỡ ở khách hàng, các nơi vui chơi, bãi biển hoặc đi học thêm một lớp nào đó để làm quen, rồi yêu theo kiểu chớp nhoáng. 

Cách một thì an toàn hơn, nhưng mà không có ý vị của thử thách, đắng cay mặn ngọt của tình yêu. Ngoài ra bạn bè đã quen biết tính cách của mình rồi, nên khó mà refesh lại để có cảm giác rung động như những ngày đầu. Cách hai thì hơi phiêu lưu mạo hiểm, có thể phải vấp nhiều đau khổ, có khi trả giá đắt. Nó lại cần mình thay đổi tính cách, sống theo kiểu thực dùng hơn, mà lại khó có thể tạo được sự bền chắc lâu dài. Chủ yếu là chạy theo vật chất, vẻ hào nhoáng bề ngoài nhiều, khó tìm thấy sự thấu hiểu.
 
Cách nào cũng có bất lợi của nó cả, còn hơn là cô độc đến suốt đời. Mình đã trải qua cảm giác cô độc rồi, nó lạnh tới tận xương tủy. Có chuyện vui buồn cũng không biết chia sẻ cùng ai. Rồi nhìn người ta bên nhau lại ghen tị. Nhiều khi cũng muốn nhắm mắt buông tay, để cho tùy duyên. Nhưng như vậy thì không biết đến bao giờ mới có duyên đây.  

Mình 22 tuổi rồi. Bạn bè thì có mấy đứa đã lập gia đình rồi. Có đứa còn có con nữa. Nhiều người quen cùng tuổi hay nhỏ tuổi hơn thì cũng có người yêu, bạn gái. Chỉ tội cho mình, học 4 năm đại học mà không nắm tay được ai cả, đúng là thất bại. Người mình thích lại không thích mình, người thích mình thì mình không thích. Cứ xoay vòng như thế đến chóng mặt. 

Hy vọng tương lai sẽ khá hơn. 22 tuổi cũng không phải là trễ quá, Ít nhất mình còn có công việc để an ủi phần nào. Nhắc tới công việc mới nhớ, mai phải lên công ty nên cố gắng ngủ sớm. Không biết mình quen thức khuya bao giờ nữa. Chắc là từ buổi tình cờ hôm đó. Nhớ hồi mấy năm đầu đại học, tự đặt cho mình quy định 11h tối phải đi ngủ, làm theo nó mấy năm. Giờ thì tự nhiên không làm được nữa. Cảm thấy mình càng ngày càng sa sút. 

Buổi chiều nay mình về Nha Trang bằng tàu hỏa. Sơ ý không biết đánh rơi chìa khóa xe ở nơi nào, chắc mai phải đi nhờ xe thằng bạn. Thôi kệ, xem như là kỷ niệm của chuyến công tác đầu tiên, tặng đất Tuy Hòa chìa khóa xe của mình. Mình sẽ xoay sở với cái xe và ổ khóa. Chuyến công tác khá thành công, tuy còn dở dang, phải hoàn thiện thêm nhưng nhìn chung mình đã bước đầu tiếp xúc được không khí, môi trường và phong cách làm việc. Cũng học thêm nhiều điều khá bổ ích. Hy vọng trong tương lai mình vẫn giữ được những háo hức như ngày mới bắt đầu, để ngày càng trở nên yêu nghề nghiệp của mình. Và không phải sống nhờ nghề, chđợi tới cuối tháng lãnh lương, mà phải sống vì nghề, vì niềm đam mê và sở thích.

P.S. Tự nhiên nhớ tới một câu nói trong 3 idots, xem như là tự nhắc nhở chính mình. Không nhớ nguyên văn nhưng nội dung khái quát là hãy làm cho đam mê của bạn trở thành nghề nghiệp của bạn, khi đó đi làm việc cũng vui như là đi chơi vậy.
  
Nha Trang, ngày 16 tháng 11 năm 2012. 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét