17 thg 11, 2012

Thanh Trúc Thi

Đây là tên mà mình có ý định đặt cho tập thơ đầu tay của mình. Hồi trước tự nhiên muốn xuất bản thơ, đóng thành tập rồi đem đi tặng. Tuy nhiên hiện tại thì không cần nữa. Mình không có ý định theo nghiệp văn chương. Chẳng qua nhờ thơ mà bày tỏ nỗi lòng. Lâu lâu chỉ post lên face book xem như là chia sẻ tâm tình. Lâu lâu cũng có bạn bè, người quen đọc thơ rồi cười ồ lên, hoặc là comment chỉ trích, khen, chê, thăm hỏi. Tự nhiên cảm thấy muốn viết một vài điều về thơ của mình, xem như là tự bình luận.

Về thể thơ thì mình thích nhất là "thất ngôn bát cú", nhưng mà để viết được thì khó vô cùng. Cảm xúc đôi khi không đủ, còn phải chọn từ lọc câu chữ nữa. Nhưng mà viết nhiều cũng quen, có được vài bài tâm đắc. Thích thứ hai là "thất ngôn tứ tuyệt", viết đơn giản hơn, dễ bộc lộ và lan truyền cảm xúc. Mình cũng làm thơ quen tay nên hay dùng thể loại này. Lâu lâu thiếu từ ngữ, "túng vận" thì chuyển sang biến thể, nhưng cũng rất hạn chế. Còn "lục bát" thì ít khi viết lắm, mình có thể xuất khẩu thành thơ được nhưng cảm thấy không hợp với con người mình. Người đọc thơ mình tự nhiên biết rằng mình là người khó tính, khắc khe quá. Sự thật chính là vậy. Nhưng mình chỉ khó tính, khắc khe với bản thân, và với thơ thôi. Bản thân trước, vì đó là cuộc sống. Thơ xếp sau, vì nó là cảm xúc, để bổ sung làm giàu cho cuộc sống. Còn những việc khác thì mình không có khắc khe, mà đôi khi còn ngược lại nữa, bao dung, độ lượng. Có lẽ cũng tại điều này nên mình thường nhận phần thiệt về bản thân.

Thơ mình cũng có vay mượn hình ảnh ẩn dụ, có điển cố, điển tích của người xưa. Nói đến điển tích thì cũng biết là thơ mình có nhiều bài rất khó hiểu, chỉ có những ai yêu thích hoặc đọc qua sách nghiên cứu, phê bình thì mới biết nó viết cái gì. Còn lại những bài thơ đơn giản thì mọi người đều có thể đọc và hiểu.

Thanh Trúc Thi, ừ, nghe cũng được. Tạm dịch là "thơ trúc xanh". Nhưng mình viết rất ít về cây trúc. Trúc xanh cũng rất ít xuất hiện trong thơ của mình. Viết về tâm tình bản thân thì thật lâu mới chèn vào vài câu nói đến trúc, hoặc là danh xưng, hoặc là hình ảnh tả thực, hoặc là ẩn dụ. Thơ của mình đa dạng các loại chủ đề, tình yêu, tình bạn, gia đình, người thân, quê hương, danh lam thắng cảnh, thầy trò, trường lớp, kỷ niệm, chuyện thường ngày, thành phố, làng quê, thời tiết, vũ trụ, có cả động vật.

Mình không cố ý xếp tình yêu lên đầu. Chỉ là thơ mình viết về tình cảm là nhiều nhất. Một là yêu đơn phương, hai là thất tình, ba là nỗi nhớ. Tình cảm kết thúc có hậu thì chỉ có vài bài, nhưng không xuất phát từ bản thân mà lây lan cảm xúc từ hạnh phúc của người khác. Về cảm xúc của bản thân thì không có gì đặc biệt. Người gặp trắc trở về tình cảm thì tự nhiên sẽ thành thi sĩ (hoặc nhạc sĩ). Ai nghe câu hát "Đêm có một gã khờ, ngọng nghịu đứng làm thơ" là hiểu.  

Thơ mình viết về hình ảnh "nàng" rất nhiều, chắc cũng tới hơn 80% số lượng. Có khi ẩn ý, có khi nói thẳng, có khi không nói nhưng lại ngụ ý là vậy, có khi liên tưởng. Tất nhiên những bài nhạy cảm mình không bao giờ post lên face book cả, xem như là một góc bí mật của riêng mình. Cũng có thể là mình sợ làm người ta giận. Mà cũng trùng hợp ngẫu nhiên, tên mình với tên nàng đều liên quan tới mùa đông cả. Mà khi viết tới hình ảnh mùa đông, tự nhiên lại liên tưởng đủ chuyện. Thế nên chừng nào còn viết thơ là chắc chừng đó mình không quên được. Nhiều lúc cũng có ý định đặt tên tập thơ theo tên của nàng cho trọn vẹn, cộng với hình ảnh màu trắng của chiếc áo mà ngày xưa nàng thường mặc nữa. Nhưng mà thôi, không tên gì nữa hết. Mọi chuyện xem như là quá khứ. Mặc dù mình chưa quyết định nhưng có lẽ nó sẽ trôi di theo thời gian. 

Gần đây cảm thấy sức khỏe mình ngày càng sút. Nhất là sau chuyến say xe vừa rồi. Phải cố gắng chăm chút lại mới được. Công việc ngày càng bận rộn. Mình cũng đã đến lúc đi tìm một cuộc sống mới rồi. Có ý định thay đổi để hoàn thiện tâm hồn. Muốn quên đi quá khứ, nhưng quá khứ thì không dễ gì để quên. Mặc dù đôi lúc trí nhớ mình cũng không tốt như ngày xưa nữa, nhưng một số việc thì vẫn nhớ mãi. Nhiều khi cũng không biết nên đi đường nào, cảm giác rất lạc lõng. Nghĩ tới 10 năm, 20 năm sau hoặc 50 năm sau (nếu có thể) thì mình lại bối rối. Uổng công hồi xưa học nào là lập kế hoạch ngắn hạn, dài hạn, rồi ra quyết định nữa. Có lẽ nó còn khả thi trong kinh doanh, kinh tế, chứ đối với tình cảm thì khó biết lắm. 

Có lẽ cũng sắp đến lúc mình viết một bài thơ cuối cùng, xem như là bẻ bút. Nhưng vẫn chưa có ý tưởng gì cả, cũng dùng dằng không quyết, nên mới kéo dài đến giờ này. Mọi chuyện rồi cũng có lúc khép lại. Tự thấy mình còn trẻ con quá, chắc cần nhiều thời gian hơn để trưởng thành. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét