22 thg 11, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Phong bì của khách hàng và lần thứ 4 say.

Phong bì của khách hàng thì mình nói sau. Đợi mình nhớ lại lần thứ mấy say đã. 

Hiện tại mình đang viết những dòng này với đầu óc quay cuồng, trí nhớ bị giảm sút đột ngột. Mà những con chữ cũng không nhìn rõ nữa. Hy vọng là không bị sai chính tả (Có ai đó đã nói rằng, viết tiếng Việt, bỏ dấu, đúng chính tả chính là tôn trọng người đọc. Mặc dù mình cũng không biết có mấy ai đọc đến những dòng này nhưng mình vẫn cố gắng hết sức để giảm thiểu lỗi sai càng ít càng tốt. Bởi vì mình yêu tiếng Việt).

Mình còn phải nhớ lại xem thử lần này là lần thứ bao nhiêu mình say đã, không biết có phải là lần thứ tư chính xác không nữa. Lần một là mình liên hoan sau đào tạo, cạn ly với các vị giám đốc. Lần hai là mình về Nha Trang, xem như là uống tiếp xúc với các anh chị đồng nghiệp mới trong phòng (không phải là "chào sân". Mình chào sân sau khi nhận tháng lương trọn vẹn lần đầu tiên, với một ít cafe và bánh kẹo). Lần 3 là chuyến đi ngày 20 tháng 10, Champa Island, một hòn đảo nhỏ nằm giữa sông Cái, Nha Trang. Vậy là lần này là lần thứ tư, chính xác rồi. Xem ra trí nhớ của mình không đến nỗi nào. 

Thứ bảy tuần trước còn có một lần nữa mình cũng bị ép uống, nhưng không đến nỗi say lắm. Đó là hôm đám giỗ nhà chị đồng nghiệp, bị lôi kéo đi. Lẽ ra thứ bảy mình cũng không đi làm, nhưng hôm đó là ngày sau khi mình đi công tác về (chuyến công tác đầu tiên), muốn lên công ty để hoàn thành một số việc còn dang dở, sẵn dịp đó cũng ghé nhà chị đồng nghiệp (gọi là tăng mối quan hệ công việc thôi). Bị ép uống, nhưng đây là uống theo kiểu hữu nghị, nên cũng không say, chỉ có ăn là chủ yếu.

Phải nói rằng lần thứ tư say này rất đặc biệt. Buổi chiều, sau một chuyến đi khách hàng vô cùng bận rộn (và cũng vô cùng éo le, mình sẽ đề cập sau), mình về tới công ty thì chị trưởng phòng gọi điện. "Em về chưa? Ừ, đi tiếp khách với chị nhé". Thế là xong. Coi như kế hoạch mình đã bị quyết định. Nhà hàng Ngọc Trai, mình còn chưa biết đường nên phải hỏi thăm mà chạy đến. Mà cuộc tiếp khách này (hay nói thẳng là đi ăn nhậu), đẩy mình vào hoàn cảnh khá khó khăn. Vừa đi với khách hàng, lại phải di với sếp, nên mình phải luôn luôn tự suy sét hành động của bản thân. Phải vừa phóng khoáng, vừa tỏ ra lịch sự, phải vừa giữ gìn nề nếp. Phức tạp vô cùng. 

Mình cứ bị ép uống liên tục. Tự nhiên rút ra bài học rằng, uống với phụ nữ nguy hiểm hơn uống với nam giới. Tiệc gần tàn rồi mà chị ngồi bên cạnh (chị này hình như là kế toán, mình cũng không nhớ rõ nữa, chịu trách nhiệm chi trả luôn) lúc nào cũng yêu cầu khui bia, khui bia, giật thót cả tim. Mà chấy có uống được bao nhiêu đâu, mình toàn cạn 100%, chị ấy chỉ nhấp môi có chút xíu. Còn nam giới thì nhẹ nhàng hơn, có việc gì thì còn ép buộc được uống cạn với nhau, xem như là nghĩa khí trên bàn tiệc.

Mình đi vệ sinh mấy lần, cũng ráng nôn ra cho nhẹ bớt. Buổi tối về, nằm gục trên giường mà ngủ quên trời quên đất. 1 giờ sáng (tức là giờ này) mới tỉnh giấc, vội vàng đi súc miệng rửa mặt, cột mùng rồi lên mạng viết vài dòng. Mà nghĩ sao mình chạy về nhà trọ được cũng hay. Đi xe máy gần đường bờ biển, không dám phân tâm nhìn ngắm cảnh biển, vừa đi rất chậm, vừa tập trung lái. Cuối cùng cũng an toàn về đến nơi.

Mình bị người ta hỏi đến chuyện tình cảm. Hic, chuyện tình cảm thì có gì đâu để nói chứ. Cũng yêu, cũng thất tình, cũng ráng quên (nhưng mà chưa quên được). Bấy nhiêu đó đơn giản vô cùng, nhưng mà không có nói ra. Chỉ nói là em đã người lớn rồi, không còn trẻ con nữa, nên chuyện gì thì cũng nếm thử một lần. Cười, cạn ly. 

Tự nhiên muốn ngủ sớm, nhưng giờ khuya rồi, lại không ngủ được nữa. Ngày mai chị trưởng phòng xếp lịch đi thêm một khách hàng nữa. (Cũng không phải là ngày mai mà là chút xíu nữa). Lẽ ra mình được rảnh rỗi ngồi ở văn phòng hai ngày cuối tuần, nhưng không biết sao lại thay đổi lịch. Hy vọng khách hàng kế tiếp sẽ không làm mình khó xử.

Nói là khó xử bởi vì buổi chiều, sau khi kết thúc buổi làm việc, khách hàng (là một công ty khá lớn, ăn nên làm ra, rủi ro ít, lợi nhuận cao), lại đưa cho mình (và ba đồng nghiệp khác), mỗi người một cái phong bì. Đây là lần đầu tiên mình gặp trường hợp như vậy. Khi đi học thì cũng đã nghe nói nhiều lần, nhưng gặp phải mới biết là rất khó ứng xử. Khách hàng thì ép đến tận cùng, không còn đường để lui. Mình thì giữ nguyên tắc, cũng từ chối đến tận cùng. 

Chị trưởng nhóm không từ chối được, thế là quyết định nhận. Mình cũng cầm lấy. Cầm xong mình hoảng hốt vô cùng, chưa bao giờ mình có cảm giác thất bại như vậy. Thất bại đối với nghề nghiệp, và cũng thất bại đối với niềm tin của bản thân. May mà khi ra về, chị trưởng nhóm mới bảo mọi người thu lại phong bì, rồi tự tay chị đến nhà khách hàng để trả lại. Điều này làm cho mình bớt bức xúc, bớt suy nghĩ đi nhiều. Tất nhiên mình cũng không cho rằng đó là một cách ứng xử hay. Mình đã từ chối ngay tại chỗ rồi, cuối cùng cũng bị nhận. Nhưng nghĩ lại, từ chối ngay mới là đúng. Làm người, có thể không giữ vững được bản lĩnh, có thể bị môi trường làm thay đổi, nhưng ít ra cũng phải giữ lại được một chút nguyên tắc, một chút giới hạn của bản thân. 

Lần này, xem như mình bị ép buộc làm sai. Nhưng mà không trách chị nhóm trưởng. Chị ấy đi khách hàng lâu năm, cũng có suy nghĩ riêng và dày kinh nghiệm. Cũng không trách được khách hàng, người ta nhiệt tình như vậy, mặc dù có làm cho mình khó xử, nhưng không phải là lỗi của người ta. Cuối cùng thì không biết trách ai, thôi đành tự trách mình vậy.

Lúc này cũng ngủ được một giấc rồi, nên giờ tỉnh táo lại. (Không biết từ bao giờ, có thể là từ lần đầu tiên say, mình say lại ngủ được một giấc ngắn, rồi tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng nhưng đã tỉnh táo, đã làm chủ được tư duy). Tự nhiên cảm thấy kinh nghiệm sống, kinh nghiệm ứng xử của mình còn quá ít. Sau những sự kiện như thế này, mới thấy mình lớn lên được một chút. 

Thực ra, làm người lớn rất khó khăn. Mình muốn làm con nít hơn, muốn được quay về những ngày ngồi trên ghế nhà trường. Sáng học, chiều học, tuy có căng thẳng hơn đi làm nhiều, nhưng bù lại, không phải lo nghĩ nhiều thứ, không phải sợ đi lầm đường lạc lối. Thế nhưng con người ta ai cũng phải lớn lên cả. Có nhiều thứ, phải tự nhủ bản thân rằng, phải có đủ can đảm để đối mặt với nó. Trốn tránh không phải là một cách hay.
    
Trong tháng tới mình có một đợt khám nghĩa vụ quân sự. Không biết chắc là ngày nào cả. Cũng đã chuẩn bị để xin phép nghỉ môt ngày. Còn về phần tâm lý thì mình vẫn đang phân vân không biết đối mặt với nó thế nào nữa. Mình có ít bạn bè, nhưng tụi nó đều ở xa quá. Ngày thường không có ai quan tâm thăm hỏi, cũng không có ai để nói chuyện. Cũng cố gắng tự thân vươn lên, t lực cánh sinh nhưng xem ra đó không phải là một cách tốt để hoàn thiện bản thân. Xem ra đã đến lúc, tìm cho mình những người bạn mới. Hy vọng là không quá muộn, đối với một người làm một nghề khó khăn và thách thức như mình. Hy vọng, mình có đủ can đảm để bước tiếp.

Tự nhiên nhớ tới mấy câu Kiều, cảm thấy rất giống với tâm trạng mình bây giờ:

"Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh

Giật mình mình lại thương mình xót xa."

Tự nhiên lại cảm thấy nhớ nhà, mặc dù tuần nào mình cũng về thăm nhà một lần. 

Tự nhiên muốn thức suốt đêm, nhưng sáng mai mình còn có công việc nữa. Ráng ngủ cho xong giấc vậy.

Nha Trang, ngày 22 tháng 11 năm 2012.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét