3 thg 12, 2012

Cuộc sống mới

Mình vẫn luôn có dự định viết một cái note về cuộc sống mới của mình, cuộc sống ở thành phố Nha Trang dịu dàng, xinh đẹp này. Nhưng mãi mà chưa viết ra được. Một phần vì nơi sống của mình chưa ổn định. Một phần vì công việc dạo này khá bận rộn. Mình vừa làm, vừa học, lại vừa thích nghi với sự chuyển tiếp từ trường học sang trường đời. Trong đó phải kể đến là học cách ứng xử với đồng nghiệp và đối tác. Có nhiều chuyện trước đây (thời còn là sinh viên), mình vẫn cho là sai. Nhưng mà sau này lại cảm thấy không làm thì không được.

Gần đây công việc cũng khá mới và khá bận rộn. Mình phải đi khách hàng liên tục. Thỉnh thoảng còn được khách hàng mời ăn uống nữa. Việc giao tiếp buộc mình uống nhiều nhưng lại không dám phóng túng quá mức làm đánh mất bản thân. Uống đến say xẩm mặt mày, buồn nôn, chóng mặt, vậy mà vẫn còn uống tiếp. Mà mình cũng chưa uống quen, chỉ mới vài chai là hết sức. Có hôm cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ nữa, nhưng cũng ráng mà nói cười. Về đến phòng là lăn ra ngủ. Sáng mai lại dậy sớm làm việc như bình thường.

Cuộc sống mới của mình nhìn chung thì một nửa vẫn giống hồi ở thành phố. Đó là cảnh ở trọ. (Vẫn là ở trọ, không biết chừng nào mới tiết kiệm đủ tiền để mua nhà thành phố đây nữa?). Hồi trước chủ động xin về Nha Trang, không muốn sống ở thành phố (thành phố là Sài Gòn đó) nữa, vì không khí ngột ngạt khó chịu. Lại có khói bụi. Giờ về đây tuy cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn là ở phòng thuê. Phòng mình có 2 chiếc giường đôi, 3 người ở. Mình với 2 đứa bạn nữa. Một đứa mới quen. Đứa còn lại thì học chung lớp thời trung học. Hồi đó, lúc chuyển từ thành phố về Nha Trang, cũng hơi bận rộn, kẹt đủ thứ chuyện nên nhờ thằng bạn kiếm dùm nhà trọ. Nó kêu qua ở chung với nó. Thế là coi như sắp xếp được chỗ ngủ qua đêm.

Chỗ ngủ của mình cũng coi như sạch sẽ. Nằm ở giường trên, buổi tối cột mùng trên bốn cây trụ. Bên dưới thì có tấm nệm mỏng nhỏ xíu đem từ thành phố về. Hai bên giường có mấy thanh chắn thấp, ngăn cho người ngủ không bị lăn xuống. (Mà không có cũng không sao, dù gì thì mình cũng đã tập được thói quen ngủ không lăn qua lăn lại rồi). Nhìn chung thì phòng ốc cũng rộng rãi hơn ở trong đó, chỉ có điều lên lên xuống xuống giường hơi bất tiện một chút. Suýt bị té mấy lần, nhưng mà cuối cùng vẫn chưa sao cả. Chỉ có đau chân chút xíu, hôm sau lại hết.

Phòng trọ của mình nằm trong một hẻm nhỏ, lên trên một cái dốc rất cao. Đối diện là cái dốc khác, trên đỉnh của nó là trường đại học Nha Trang, trước kia nó có tên là đại học Thủy Sản. Khu vực này sinh viên nhiều vô số kể, đồ ăn thức uống đủ loại. Hồi mới vào Nha Trang có mấy đứa bạn cấp 3 cũng rủ đi ăn uống ở gần đó. Buổi chiều thỉnh thoảng mình cũng hay leo lên dốc mua cơm hộp về ăn. Thực ra thì mình thích ăn quán hơn, vừa có không khí vừa được nghe lỏm đủ thứ chuyện, lại có cơ hội làm quen nữa. Nhưng nghĩ tới cảnh ăn xong lại vác bụng lên xuống dốc là cái bao tử của mình tự nhiên phản ứng dữ dội. Đúng là di chứng của một thời đại học. Nên phải chịu khó mua hộp về. Vừa đi mua cơm vừa tập thể dục vận động luôn. Sau đó về phòng dựng cái bàn nhỏ xíu lên, dựng cái laptop lên, vừa ăn vừa online đọc truyện sách facebook lung tung, sống cho qua ngày. Ăn xong thì tắm rửa giặt giũ rồi chuẩn bị đi ngủ. Tự nhiên cảm thấy may mắn là mình tìm được một công việc rất đặc biệt, thường xuyên thay đổi không khí, nếu không thì mình cũng biến thành heo mất.

Có một lý do nữa để mình chuyển về Nha Trang vì mình thích làm gần nhà. Mỗi tuần cũng tranh thủ chạy về nhà với mẹ một lần. Nhà mình có một vườn rau, có mấy gốc cây nhỏ, có dừa và một ít chậu kiểng. Mùa nắng thì về phụ mẹ tưới cây. Mùa mưa về nhà thì chỉ co rúc ở trong nhà, không ra khỏi cửa nửa bước. Vậy mà cũng cảm thấy rất bình yên, rất nhẹ nhàng mỗi khi về nhà. Không như cái thời mình còn là sinh viên (không biết sao mình lại thích so sánh kiểu đó nữa, chắc là chỉ để hoài niệm), đi vài tháng mới được về một lần. Mà lần nào cũng chen lấn lên tàu xuống tàu, rõ là khổ. Thôi kệ, dù sao kiếp sinh viên cũng qua rồi. Là sinh viên thì sống xa nhà đủ lâu để nhớ nhà, rồi đủ lớn để sống chung với nỗi nhớ. Nhưng đi xa ngoài nỗi nhớ thì còn có nỗi lo nữa. Về nhà cho chắc. Vậy là về thôi.

Từ Nha Trang chạy về Ninh Hòa tầm 40 km. Hồi mới đi còn chưa quen đường, chạy xe thật chậm. Thỉnh thoảng còn dừng lại giữa chừng để nghỉ lấy sức. Giờ cũng đi được gần chục lần rồi, nên tự nhiên tốc độ cũng tăng dần lên. Cảm thấy mình ngày càng quen (và ghiền) với tốc độ. Thỉnh thoảng có gặp mấy tình huống nguy hiểm nhưng mình cũng cẩn thận nên chưa bị gì cả. Mà nghĩ lái xe kiểu đó cũng không an toàn, không phải là giải pháp lâu dài. Cái xe máy hiện tại của mình cũng đã cũ rồi, máy không chạy tốt cho lắm, nên cũng rất hao xăng. Đang tính mua xe mới mà chắc phải đợi thêm vài (chục) tháng lương nữa đã.

Đường xa, lại tốn xăng nữa. Nhưng bù lại, trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp. Một bên là biển xanh thẳm, có đảo nổi lên trên, có rừng cây ngập mặn, có ruộng muối, có hồ nuôi tôm. Bên kia là đồi xanh, có ruộng lúa, có ao hồ, có đường xe lửa chạy. Thỉnh thoảng mình cũng bắt gặp một chuyến tàu nam bắc chạy song song với đường bộ. Tự nhiên cảm thấy nhớ những ngày vào thành phố đi học. Toàn đi bằng tàu lửa, ghế ngồi cứng, lên đó gặp rất nhiều người. Có những người chỉ gặp một lần rồi không bao giờ gặp lại nữa, giống như hai đường thẳng cắt nhau vậy, vậy mà lại ghi dấu ấn cả đời. Tuy chỉ là mơ hồ, nhưng dù sao đó cũng là "duyên".

Nhớ đến thành phố, chiều hôm trước nghe nói cái đồng hồ Hàng Xanh bị tháo dỡ, tự nhiên cảm thấy buồn. Chợt nhớ ra mình cũng từng có một kỷ niệm rất đẹp với chiếc đồng hồ này. Hồi trước cũng có duyên ghé qua nơi này mấy lần, có ý định dành dụm tiền mua một chiếc máy ảnh rồi chụp lại chiếc đồng hồ này (và nhiều nơi khác nữa). Tiếc là hiện tại mình vẫn còn chưa mua được máy ảnh. Mà cũng chưa có cơ hội vào lại thành phố. Đồng hồ bị tháo rồi thì có lẽ mình sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. Dù sao nó cũng một thời gắn với kỷ niệm của mình ở thành phố. Kỷ niệm giờ chỉ còn lưu giữ trong ký ức. Và có lẽ sẽ vĩnh viễn như vậy.

Nơi mình làm nằm ở gần trung tâm Nha Trang. Đường đi ngay sau lưng ga xe lửa. Đi làm thỉnh thoảng nghe tiếng còi tàu réo lên. Lâu lâu lại gặp cảnh kẹt đường do bị người ta chắn lại cho tàu lửa chạy qua. Chợt nhớ tới một ca khúc tiếng Anh mà hồi xưa mình vẫn thường lẩm nhẩm mỗi khi bước lên tàu về thăm nhà trong mấy ngày nghỉ. Công ty mình nhỏ lắm, diện tích kém xa văn phòng hồi xưa ở thành phố. Không có bãi giữ xe, không có thang máy, không có bàn ăn cơm, không có bàn ghế salon. Cũng không có bạn bè, đồng nghiệp cùng lứa. Chỉ có anh chị đồng nghiệp. Lâu lâu cũng tự an ủi rằng mình là người nhỏ tuổi nhất công ty cho đỡ bị áp lực. Tự nhiên lại cảm thấy hoài niệm về nơi đó. Nơi có con đường Đồng Khởi, ngay trung tâm thành phố, gần đường hoa, gần tòa cao ốc, gần Nhà Thờ Lớn, lâu lâu lại chạy sang công viên Lê Duẩn ăn bánh tráng trộn và uống nước ngọt với mấy đứa bạn thân...

Buổi chiều từ công ty về mình chạy xe qua mấy cây đèn đỏ. Có hôm tan sớm mình chưa vội về phòng trọ mà chạy vòng vòng ra đường biển. Đường Trần Phú là một con đường rất đẹp, nằm ngay sát bờ biển. Một bên có mấy tòa khách sạn lớn, mở đèn sáng rực rỡ. Đối diện phia bên kia đường là biển, hoàng hôn phủ ngược bóng, từng đợt sóng ngoi lên ngoi xuống sáng lấp lánh. Có mấy hôm đi làm về muộn gặp đêm trăng rằm, đi qua cầu Trần Phú mình đều dừng xe lại một chút để ngắm trăng. Trăng Nha Trang rất đẹp, nhất là mọc lên từ trên biển, như mơ hồ, như mộng ảo.

Mình thích đi đường biển, vừa ít người dễ đi, vừa lại cảm nhận được không khí đông vui của những du khách nước ngoài và người dân tụ tập tắm biển. Nơi đông vui nhất của bờ biển phải kể đến là chỗ rẽ vào đường Hòn Chồng và khu vực trường đại học Nha Trang. Chiều nào sinh viên cũng rủ nhau ra đây chơi, tắm biển, đánh bóng, đi dạo... Nhìn người ta vui đùa mà tự nhiên cảm thấy lạc lõng. Chắc tại mình chưa quen với nơi này cho lắm. Hồi còn nhỏ xíu có mấy lần theo ba mình đến nơi này, nhưng lúc đó còn chưa nghĩ nhiều như vậy, tâm tư còn đơn thuần. Không giống như bây giờ, khi đã trải qua mấy năm cũng tương đối sóng gió, mình nhìn cuộc đời càng thêm sâu sắc. Tất nhiên là cũng chưa tới mức thấu triệt mọi điều, nhưng ít ra cũng lớn hơn được một chút.

Gọi là cuộc sống mới nhưng mình vẫn chưa quên hẳn một số thói quen và kỷ niệm ở thành phố. Cuộc sống mới mà tỉnh cảm vẫn rất cũ. Bạn bè và những con người nơi đó, vừa quen thuộc vừa như xa lạ. Hằng đêm vẫn thường lên face book cập nhật tin tức của bạn bè. Lâu lâu lại viết suy nghĩ lung tung lên đó. Có nhiều việc, mình nói quên nhưng thực ra còn chưa quên ngay được. Dạo này mình hay thức khuya, mỗi sáng đều dậy sớm đi làm nhưng muốn ngủ sớm thì không được. Mỗi khi nằm xuống giường là ý nghĩ lại xoay chuyển lung tung. Có khi quá nửa đêm giật mình tỉnh dậy mò tìm cái điện thoại mở lên xem giờ. Thấy còn chưa sáng, cố gắng ngủ tiếp nhưng không đươc, thế là thức tới sáng.

Mình chưa bao giờ hối hận về con đường mình đã chọn cả. Mặc dù đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Nha Trang có rất ít người quen, cũng không có bạn thân như hồi ở thành phố. Mình sẽ phải xây dựng lại từ đầu. Nhưng hy vọng rồi mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy cả. Cũng giống như những ngày đầu đi học xa nhà vậy, rồi cũng sẽ quen dần. Hy vọng rằng, mình sẽ đủ nghị lực để bước tiếp trên con đường phía trước. Có vấp ngã thì cũng đủ sức đứng dậy. Tự nhủ rằng, cùng lắm thì thêm vài vết sẹo nữa làm kỷ niệm. Dù gì thì mình cũng đã có nhiều sẹo lắm rồi, không thể nào xấu hơn được nữa...

Nha Trang, ngày 2 tháng 12 năm 2012.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét