29 thg 12, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: An Việt Thôn và say một lần nữa

Thực ra An Việt Thôn có phải là một cái thôn trong nghĩa thôn làng hay không thì mình không biết. Nhưng mà An Việt Thôn nơi mình đến là một cái quán. Chính là quán nhậu, tên là "An Việt Thôn". Mà công nhận tên cũng khá hay, cảnh vật cũng rất đẹp. Tiếc là đường vào trong quán nằm ở một hẻm nhỏ quá, nên ít người đến. Mình đến 1 lần rồi mà giờ còn không nhớ đường nữa. Chắc là khó có cơ hội đến lần thứ 2.

Hôm đó là một ngày rằm. Phòng mình đang lên lịch cho một buổi tiệc, gọi là liên hoan cuối năm dương lịch. (Năm âm lịch thì không liên hoan được, vì đến lúc đó mọi người đều bận rộn cả rồi). Mọi người đều nhất trí đi ngay ngày rằm. Có đôi chút phiền phức với mấy anh chị (và cả mình nữa) vì ngày đó mọi người hay ăn chay, vì vậy nên việc ăn chay được gác lại. Có lẽ mình sẽ bù vào ngày khác sau. Mà cũng có lẽ là không bù được.

Mình vẫn quan điểm rằng, thiện ác, tốt xấu đều cốt tại tấm lòng. Hay đúng hơn là tại "tâm". Nếu tâm là tốt, hướng về nơi thanh tịnh, bình yên, thiện lương, thì việc ăn chay hay không cũng không còn là quan trọng nữa. Tất nhiên đó vẫn là lúc mình đi học, hoặc đi làm ở xa nhà. Còn về đến nhà thì mẹ mình vẫn nấu chay cho cả nhà ăn, mỗi tháng 4 ngày, đầu tháng, cuối tháng, rằm và mười bốn. Hồi nhỏ còn có ba thì nhà mình ăn chay nhiều hơn. Thỉnh thoảng mẹ mới nấu mặn để cho 3 mẹ con ăn riêng. Những lúc đó mẹ khá bận rộn, vừa nấu chay, vừa nấu mặn nên tốn nhiều công sức hơn.

Hồi còn nhỏ xíu mình rất kén ăn, nhất là bữa sáng. Mẹ phải dùng đủ kiểu mới ép mình ăn được. Có lẽ vì vậy mà hiện tại mình không được cao cho lắm. Hồi trước, và thỉnh thoảng bây giờ, mình vẫn thiếu tự tin về chiều cao của mình. Tất nhiên người đối diện sẽ ít để ý đến, nhưng mà mình vẫn muốn hình ảnh của mình giống như là ... diễn viên điện ảnh vậy. Mà thôi, dù sao cũng là việc cũ rồi, giờ thì công việc bận rộn, tốn khá nhiều năng lượng nên mỗi sáng mình dù muốn hay không, mình đều tự ép bản thân mình ăn sáng đầy đủ cả.

Trở lại với An Việt Thôn. Cái tên làm mình nhớ đến "Hạnh Hoa Thôn" trong thơ của Đỗ Phủ, tạm dịch là:

"Ghé hỏi nơi nào có quán rượu
Mục đồng xa chỉ Hạnh Hoa thôn".

An Việt Thôn cũng thơ mộng giống vậy đó. Tiếc là mình quên đem theo máy ảnh, chỉ chụp nhờ máy của một chị đồng nghiệp nên tương đối bị hạn chế. Từ hẻm nhỏ ở vùng cận biên ngoại ô thành phố, đi vào khoảng 2 km nữa là tới cổng vào. Theo cổng vào là một cây cầu nhỏ, bằng tre, bắc ngang qua một nhánh sông Cái của Nha Trang. An Việt Thôn nằm trên một hòn đảo, diện tích cũng tương đối, bốn bên nhìn ra sông nước, có dừa, có trúc, có mấy hàng cau. Xa xa là một mảnh trời nước khác, xanh thẳm, tựa như những vùng sông nước miền Tây vậy. 
  
Lần này mình uống nhiều hơn hẳn những lần khác. Không đếm bao nhiêu chai cả. Chỉ nhớ mang máng là mình còn đủ sức chở một chị về tới công ty, rồi mình kê ghế lăn ra ngủ ở đó. Tiệc bắt đầu khoảng 12h, đến 3h là tan, mình ngủ tại công ty đến 5h, sau đó về phòng, tiếp tục ngủ đến 8h, dậy tìm một chút gì đó ăn, lên fb một chút xíu rồi lại ngủ tiếp tới 6h sáng mai dậy đi làm. 

Tính ra thì cả ngày không có hạt cơm nào trong bụng cả, buổi sáng thì bánh mì, buổi trưa ăn đủ thứ nhưng không tính, có bia vào nhiều cũng nôn ra hết. Buổi tối thì lo ngủ. Cũng may mà chị trưởng phòng tâm lý, có dở cho mình một ít cháo mang về nên buổi tối còn có chút lót dạ. Mà công nhận mình uống cũng dữ, nhưng mà toàn bị ép uống, chắc tại mình nhỏ tuổi nhất, rồi cũng có đi mời mấy sếp nữa. Nói chung là quá trình giao tiếp trên bàn nhậu thì cũng tương đối tốt, đủ giữ chừng mực. Còn sau đó tất nhiên hậu quả thì không cần phải nói. Mình nôn ra mấy lần, về đến nhà trọ vẫn còn nôn. Có cảm giác như mình nôn ra máu nữa. Nhưng mà vẫn hy vọng là lúc đó say nên không nhìn rõ. Nếu không thì chắc là tình trạng sức khỏe của mình xuống thấp lắm rồi. Hiện tại thì không cảm giác được chỗ nào không khỏe cả, nhưng bệnh đến thì chẳng ai biết được.

Mà đó cũng là lần mình ngủ nhiều nhất. Cảm thấy hâm mộ những ai uống được nhiều bia rượu (tất nhiên là những người vì tình huống, bị ép buộc uống như mình, chứ không phải những người ham nhậu mà bỏ mặc gia đình, đánh đập vợ con). Mình đã từng có một người thầy, theo lời kể lại thì thầy giáo của mình uống với bạn bè được 7 chai, rồi sau đó đi hát uống thêm 7 chai nữa. Thầy hát một lúc là lại tỉnh rượu. Không biết đó có phải là thật hay không nữa, nhưng nếu thật thì đúng là đáng nể.

Nói tới tác hại của bia rượu thì không cần phải bàn. Chắc sắp tới mình phải học cách từ chối quá. Hy vọng trong tương lai số người mời mình đi ăn nhậu như vậy càng ngày càng ít đi. Hoặc là kiếm một lý do khả quan nào đó để trốn bớt. Mặc dầu mình vẫn hy vọng một lần tìm được cảm giác say, nhưng là say với tình bạn, tình tri kỷ, như  kỷ, giống như "Tiểu Lý phi đao" vậy, chứ không phải là say theo kiểu giao tiếp thế này. 

Hồi trước đi đào tạo, có mấy đứa bạn, là đồng nghiệp ở ngoài Hà Nội vào thành phố, cũng rủ mình đi nhậu. Nhưng mình đều từ chối cả. Lấy đủ loại lý do. Giờ nghĩ lại thì thấy mình không còn đủ can đảm để từ chối như hồi đó nữa. Tự an ủi mình rằng, đi làm rồi, là "thân bất do kỷ" nên phải học cách thích nghi từ từ. Hy vọng trong tương lai, mình còn đủ khả năng tự chủ để dừng lại đúng lúc. Trước khi sức khỏe cũng như niềm tin của mình giảm sút.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét