23 thg 12, 2012

Những ngày rảnh rỗi

Nói là rảnh rỗi cũng không đúng cho lắm, mình vẫn lên công ty đúng giờ, vẫn làm một số việc, vẫn có đôi lúc chạy đua với thời gian. Nhưng mà nếu so với lịch trình sắp tới thì không thấm vào đâu cả. Có lẽ đây chính là kỳ nghỉ cuối tuần cuối cùng của năm 2012. Qua năm mới, cũng là qua mùa mới mình sẽ phải bận tối đầu tối mặt. Chắc không có thời gian dành để suy nghĩ lung tung nữa.

Tính ra hết tháng này mình đã đi làm được 3 tháng. 3 tháng trôi qua, cũng không phải là thời gian dài, mặc dù cũng có hiểu biết chút ít về môi trường mới, nhưng mình vẫn còn chưa quen thuộc cho lắm. Thực ra thì những ngày này mình cũng cố gắng học tập và quan sát, nhưng có nhiều điều vẫn còn nằm ngoài khả năng. Sắp tới đây có lẽ sẽ phải căng đầu óc để mà vừa học vừa làm. Cảm thấy thời gian của mình trôi đi vùn vụt, không biết chừng nào mới rảnh rỗi được nữa.

Trong 3 tháng vừa rồi mình tiếp xúc với khá nhiều khách hàng. Điểm lại từ xa tới gần, xa nhất là chuyến đi một khách hàng lể kể, đi làm phiên dịch với chị trưởng phòng tại khu công nghiệp gần Nha Trang. Tiếp đến là chuyến đi công tác đầu tiên ở Phú Yên, ăn ở và làm việc toàn trong khuôn viên của khách hàng. 3 ngày về tới văn phòng thì bị kéo đi ăn đám giỗ nhà chị đồng nghiệp. Sau đó là một khách hàng khác trong thành phố với cái phong bì. Vừa xong là bị chị trưởng phòng kêu đi ăn nhậu tiếp khách tại nhà hàng Ngọc Trai. Sau đó là một khách hàng ở khu công nghiệp, có chú giám đốc nói nhiều (mình thích gọi bằng anh), đưa đón tận nơi, rồi cũng có tiệc chiêu đãi. Tiếp nữa là khách hàng gần ngay dốc lên nhà trọ mình, chạy xuống photo thì bị cô kế toán (không biết tên) chọc ghẹo chuyện linh tinh. Sau nữa là khách hàng cũng gần đó, mình đi bằng xe máy, rồi xin phép nửa buổi chạy về khám quân sự. Tiếp theo là đi phụ mấy anh chị sắp xếp chứng từ tại một khách hàng ở khu du lịch gần đó, nghe đâu là nơi tổ chức hoa hậu gì đó. Mấy anh chị vẫn gọi đùa là lao động chân tay. Cuối cùng thì ở tại công ty vừa hoàn thiện giấy tờ vừa ngồi ngóng thời gian, tới tháng lãnh lương.


Nói lãnh lương mới nhớ, dạo này mình tiêu xài hơi nhiều. Chủ yếu là chi phí không tránh khỏi như tiền phòng, tiền cơm, với tiền xăng (xe máy của mình cũ rồi nên hơi tốn xăng). May mắn là mình không có người yêu, nếu không thì chắc cũng phải tốn thêm "tình phí" nữa. (Không biết có phải là may mắn hay không nữa đây, có khi là xui cũng nên.). "Tình phí" thì không có nhưng dạo này mình cũng cảm thấy thiếu hụt tài chính. Vừa mới mua điện thoại mới (thuộc loại trung cấp) và một cái máy ảnh (thuộc loại xài-tạm-được). Hồi trước thích chụp ảnh, nhưng mà mẹ cho tiền mua thì không chịu, cứ bảo là chừng nào con đi làm có lương thì tự con mua. Thế mà đã mấy năm rồi. Cuối cùng cũng mua được một chiếc máy ảnh. Mình không có ý định làm nghệ thuật hay nhiếp ảnh gia gì đó. Chỉ muốn dùng máy ảnh để lưu lại những khoảnh khắc đẹp của cuộc đời. 

Hiện tại thì cũng sắp tới tháng, sắp lãnh lương nữa rồi. Mức lương của mình nhìn chung là tương đối ít so với bạn bè cùng lứa. Ăn tiêu tiết kiệm. Nhưng cảm thấy mình có cuộc sống khá là đặc sắc và đầy đủ. Có nhiều người bảo, tự cảm thấy hài lòng với chính mình mới hạnh phúc. Cũng có nhiều người nói đó là thiếu chí tiến thủ, không biết vươn lên. Mình thì lại nghĩ khác, biết cân bằng trong công việc và cuộc sống, đó mới là điều quan trọng. Tất nhiên là mình vẫn chưa đạt tới mức xem công việc là toàn bộ cuộc sống, nên trong tương lai có thể sẽ đương đầu với nhiều rắc rối. Bây giờ mình sẽ ráng trân trọng những giây phút trong hiện tại. Hồi trước xem một bộ phim nói về một con gấu trúc, trong phim có một câu mà đến bây giờ mình vẫn nhớ. Nguyên văn là thế này: "Yesterday is history, tomorrow is a mystery, only today is a gift. That is why it is called "the present"". Cảm thấy nó rất đúng với cách sống của mình. Hạnh phúc, không phải là một thứ gì đó vĩnh viễn, mà hạnh phúc phải là trong từng khoảnh khắc. Giống như pháo hoa vậy. Mỗi lần pháo hoa lóe sáng lên rất rực rỡ, mặc dù sau đó nó cũng tàn lụi đi, nhưng nó đã để lại những phút giây kỳ diệu.  

Nhắc tới pháo hoa mình lại nhớ tới sao băng. Nó cũng lóe lên trong phút chốc rồi tàn lụi mất. Nhưng chính phút giây đó là phút giây kỳ diệu nhất mà làm cho nhiều người (thỉnh thoảng trong đó có mình nữa) thường thức đêm để ngóng chờ sao băng. Có hôm mưa sao băng, mình thức tới hơn 1h sáng. Ngước lên trời mỏi cả cổ. Chỉ để ngóng nhìn những ngôi sao băng xẹt qua bầu trời. Cảm giác đó rất mơ hồ, nhưng cũng rất kỳ diệu. Nhiều người ví kim cương với tình yêu, bởi vì kim cương trường tồn bất diệt, lại trong suốt lấp lánh, quý giá vô cùng. Nhưng theo mình thì pháo hoa với sao băng xứng đáng với tình yêu hơn. Đó chính là lóe sáng lên rất rực rỡ, lụi tàn đi như tuổi thanh xuân, nhưng để lại ký ức ngọt ngào khó phai. Tất nhiên, quyền lựa chọn để xem xét tình yêu thế nào thì phụ thuộc vào mỗi cá nhân.

Mới tuần trước đây, công ty có một chị đồng nghiệp lên xe hoa. Mình cũng được dự đi mời đám cưới, tại một nhà hàng sang trọng. Nhà hàng tên là Angella hay gì gì đó. Mình cảm giác như khi người ta đến một độ tuổi nhất định thì ngoại trừ tình yêu ra, cuộc sống của họ bị chi phối nhiều thứ khác quá. Do đó, tình yêu chắc cũng không đơn thuần. Người ta nói, tình đầu là tình đẹp nhất, đó đơn giản chỉ vì lúc tuổi còn thơ ngây, tình yêu còn trong sáng, chưa vướng bận mùi vị của cuộc đời. Chợt nhớ tới việc của mình, không biết tới lúc nào đó, mình cũng sợ ế, cũng chọn đại một người không nhỉ? Nếu vậy thì thảm rồi. 

Đám cưới rất đẹp, có hoa, có nhạc, ca múa, dẫn chương trình nữa. Thức ăn rất ngon. Mình toàn cắm đầu ăn, chẳng để ý gì xung quanh cả. Có uống mấy chai, nhưng chỉ chuếnh choáng chút xíu. Về phòng ngủ nửa tiếng là bình thường lại. Đó cũng là lần đầu mình đến một đám cưới tổ chức tại nhà hàng sang trọng. Trước kia cũng có dự đám cưới của một thằng bạn thân cấp 2, nhưng tổ chức ở tại nhà luôn. (Không biết sao nó bằng tuổi mình mà cưới được vợ, hay quá trời luôn, hôm nào phải học tập mới được). So với đám cưới tại nhà hàng thì đám cưới tại nhà nhìn chung đơn giản hơn, nhưng lại thân thiện hơn. Nói chung là mình thích đám cưới tại nhà như vậy, có sẵn dàn nhạc rồi ai thích hát múa nhảy gì đó cứ lên sân khấu hát. Còn đám cưới tại nhà hàng, nhìn qua nhìn lại, trừ những anh chị cùng công ty ngồi chung bàn thì chẳng thấy ai quen nữa cả. Đến người lên hát thì cũng chẳng mấy ai nhiệt tình hưởng ứng. Người ta chú trọng quá nhiều đến hình thức, không mấy ai nhìn vào tình cảm.

Nói chung thì lúc đó mình không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ có ăn và ăn. (Dù gì cũng đi bằng tiền, phải tranh thủ gỡ lại chút ít vốn liếng). Ăn xong rồi về, cảm thấy cũng vui vẻ, đám cưới cũng thành công. Có hỏi chị cô dâu một chút xíu, chị tìm cho em một cô để làm quen đi. Chị bảo, 1 mét 75 em chịu không? Hic, giật mình, thôi khỏi luôn. Để dịp khác vậy, dù sao đời vẫn còn dài. 

Ồ, tất nhiên lúc đó mình còn chưa nghĩ tới ngày tận thế. Nhưng dạo này gần đây thấy thiên hạ đồn thổi lên dữ quá, cảm thấy cũng vui vui, rồi ngồi chờ ngày đó tới coi có tận thế thật không. Chẳng biết ông đạo diễn nào tài ba quá, làm một cái phim mà chấn động cả toàn xã hội. Nghe đâu ở nước ngoài người ta còn dự trữ sẵn đồ ăn nữa. Mà nghĩ cũng lạ, tận thế rồi, có dự trữ thì cũng vậy thôi à. Mà chắc người ta cũng nhân cơ hội này để tụ tập hay vui chơi gì đó thôi. Thế là ngày tận thế cũng không đến, có tận thì cũng thế, cũng sống bình thường. Chỉ tiếc cho mấy ngày số đẹp, mà mình không có làm được việc gì để lại dấu ấn cả. Thôi thì cứ chờ cơ hội khác, chỉ cần bản thân có điều đặc biệt, làm một việc đặc biệt hay có kỳ ngộ gì đó, ngày bình thường cũng trở nên đặc biệt.

Dạo này mình thường hay suy nghĩ nhiều đến vấn đề sống và chết. Dự định sẽ viết một bài khác về vấn đề này, nhưng mà chắc cũng còn lâu. Mình đi làm bằng xe máy, thỉnh thoảng cũng sợ có tai nạn giao thông nên cũng cố gắng lái xe cẩn thận. Mình tính viết di chúc trước, đề phòng trường hợp bất ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy kỳ quá, thấy mình hơi bi quan nên thôi vậy. 

Hồi đầu tháng có dự đám tang mẹ của chị đồng nghiệp. Lúc đó mình có lịch đi khách hàng để sắp xếp chứng từ, nhưng nghe đám tang đột xuất nên phải dời lịch lại. Chị đồng nghiệp cùng ở thị xã với mình, nhưng nhà cách xa lắm, mình không biết nhà, đi theo đoàn mà đến. Mẹ chị hình như 64 tuổi, mà chị ấy mới hơn mình có 3,4 tuổi gì thôi. Gia đình đông con, chị nhỏ tuổi nhất nhà. Trước đó chừng nửa tháng, mình đi siêu thị vào tối chủ nhật, thấy chị ấy cũng mua khá nhiều đồ, chắc là chăm sóc cho bệnh nhân. Chắc là bệnh cũng khá nặng nên mẹ chị không qua được. Cảm thấy rất khâm phục sự dũng cảm của chị, không hề khóc gì cả, mà chỉ bình tĩnh tiếp đón khách. Cách một tuần chị đi làm lại mà vẫn trấn định như bình thường.

Nhìn chung đám tang cũng như bình thường, dù sao mình cũng đã quen với đám tang rồi, cũng gặp qua nhiều cảnh hợp tan, sinh ly tử biệt. Nhưng có một chút ít là người ta bắt mấy chị con gái nằm xuống đất, rồi đưa chiếc hòm đi ngang qua, nghe đâu là để con gái trả hiếu gì gì đó. Thấy mà tội nghiệp cho chị. Tuy là lễ nghi nhưng cũng hơi có phần lạc hậu, lại trọng nam khinh nữ nữa. Nhưng thôi, kệ, biết làm sao giờ. Người mất cũng đã mất rồi mà người sống thì vẫn phải sống. Có một chị khác, hình như là chị thứ 2 hay thứ 3 gì đó, đã đi lấy chồng rồi, lại khóc rất thảm thương. Ngoài chị đó ra thì còn một số ít người nữa cũng khóc. Nhưng nhìn chung thì đều trấn định cả, nhất là mấy cụ già. Có lẽ người ta đã nhìn sống chết nhiều rồi nên cảm thấy nó là việc của tự nhiên, do đó bớt thương tâm đi. Nghĩa địa nằm ở nơi xa, xe lớn không vào được nên mọi người phải đi bộ. Mấy cọng cỏ mây bám vào chân mình. Mặt trời đã ngả vtây. Khung cảng hoang vu đến rợn người. Mình cũng xúc động một chút, không phải cho người mà là cho mình. Hôm đó mình vmà không tập trung làm được gì cả, chỉ mệt mỏi quá mới ngủ thiếp đi.

Bây giờ thì chắc mọi chuyện đều đã trở lại nhịp sống vốn có của nó, mặc dù đâu đó vẫn còn những góc khuất thương tâm bị che giấu đi bởi lớp vỏ hào hoa bên ngoài. Chđồng nghiệp đã đi làm trở lại, mọi người đều tránh nhắc tới việc nhà của chị. Mình thì cũng cố gắng bắt kịp với nhịp sống của công ty. Hết năm rồi chắc ai cũng bận cả, không có thời gian để vừa làm vừa cười đùa vui vẻ nữa. Không biết sắp tới mình có còn ngày cuối tuần để về nhà nữa không. Nhưng chắc là sẽ tranh thủ thời gian, dù gì đi nữa thì phải sống với hiện tại, với ngày hôm nay, để trân trọng hạnh phúc mà mình đang có. 

Nha Trang, ngày 23 tháng 12 năm 2012. 
 



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét