19 thg 12, 2012

Cung đàn sau cuối

Có một ngày xưa, mấy phím đàn
Trong đêm lặng lẽ chợt ngân vang
Là tâm tình của nàng duyên dáng
Lặng lẽ tìm ai chọn gửi vàng.

Và một ngày xưa, cửa sổ bên
Có chàng thi sĩ ngước nhìn lên
Đêm dài thổn thức nghe đàn hát
Thầm ước một điều chẳng có tên.

Ngày dài lặng lẽ tiếng đàn ngân
Cửa sổ đơn sơ có một lần
Thi sĩ làm thơ trong nỗi nhớ
Và trong mưa nhẹ gửi bâng khuâng.

Thế rồi thơ ấy đến tay người
Trong một buổi chiều lá úa rơi
Thi sĩ biết đâu thơ đã muộn
Người ta sắp cất kiệu hoa rồi.

Một chiếc kiệu hoa đỏ thắm màu
Rung rinh trong tiếng nhạc dồn mau
Và trong tim lạnh người u uất
Duyên nợ ai làm để phụ nhau?

Là người đã chọn được tri âm?
Hay tiếc xuân xanh vội bước nhầm?
Để chiếc đàn xưa giờ bặt tiếng
Và thơ thi sĩ lệ rơi thầm.

Cung đàn sau cuối hãy còn vương
Là tiếng người xưa vẫn nhớ thương
Hay chỉ là thơ và ảo mộng
Nên đành tan biến tựa ngàn sương?

Nếu có thời gian ngược trở về
Xin còn níu kéo vị say mê
Dâng người một tấm chân tình ấy
Đi suốt trăm năm cuộc hẹn thề.

(*Trong tiếng mưa rơi lất phất buồn
Cô dâu áo trắng gạt mưa tuôn
Lăn đều trên má và hơi mặn
Tiếc mảnh duyên tình đã lỡ buông...*)

(Thanh Trúc, Cung đàn sau cuối)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét