31 thg 12, 2012

Nhật ký nghề nghiệp: Trở lại Tuy Hòa

Ngày 29 tháng 12, mình đến Tuy Hòa trong một đêm mưa gió. Một chuyến đi công tác thú vị, nhưng cũng khá căng thẳng và có phần bị áp lực.

Hôm ấy lên tàu chiều, từ Nha Trang khởi hành. 10h đêm mình tới khách sạn. Đây là khách sạn quen của công ty mình nên người ta cũng nhiệt tình, mặc dù họ chưa tin tưởng mình lắm, vẫn giữ lại chứng minh thư của mình. Khách sạn nằm trên trục đường chính đi qua Tuy Hòa. Đầu con đường là một cái cầu rất nổi tiếng, hình như là cầu bắc qua sông Đà Rằng. Tiếc là mình quên đem theo quyển sách hướng dẫn du lịch nên không có cơ hội tìm hiểu nhiều. (Quyển sách này mình mua từ hồi còn đi học ở thành phố, với hy vọng sẽ mang nó đi khắp mọi nơi trên những chặng đường của mình). 

Phòng ở cũng khá rộng rãi thuận tiện, chỉ có điều ở một mình nên cũng cảm thấy hơi lạnh. Gần đây hình như có bão, Tuy Hòa gió nhiều, thỉnh thoảng có vài cơn mưa. Căn phòng của mình thì đóng kín hết. Mình tranh thủ mở lại tài liệu để chuẩn bị cho ngày mai.

Nơi mình sắp đến để công tác ngắn ngày (chính xác là đi kiểm kê, chỉ trong một buổi sáng) là một công ty giải khát gần đó. Công việc của mình còn tương đối mới mẻ nên thỉnh thoảng hay hỏi những câu có vẻ kém kinh nghiệm. Nhưng bù vào đó, mình đã dần dần lấy lại được tự tin trong vấn đề giao tiếp. Sáng hôm đó mình thức dậy khá sớm, chắc là tối qua hơi lo nên không ngủ được. Dạo này mình bị khó ngủ, nhất là sáng hôm sau có chuyện gì đó. Cũng có thể đó là hiện tượng rối loạn thần kinh nhẹ sau mấy lần uống say.

Mình không ăn sáng. Có lẽ mình tập trung vào công việc nhiều quá nên quên mất cảm giác đói. Vậy mà bao tử mình vẫn không có dấu hiệu gì xấu, chỉ là buổi trưa trở về khách sạn ăn nhiều và nhanh hơn một chút. Khách hàng của mình toàn là người lớn tuổi, lẽ ra phải kêu bằng cô chú cả. Nhưng mình vẫn quen gọi bằng anh. Cảm thấy mình ngày càng thành thạo hơn trong vấn đề xã giao, mặc dù còn lúng túng nhưng đã biết nói những câu làm hài lòng người đối diện. Thường thì mình không thích nói những câu như vậy, nhưng trong công việc thì thật sự là không thể tránh khỏi. Một điều khác ở bản thân mà mình nhận thấy nữa là mình khá chú ý đến tên của người đối diện. Mình cũng nhớ được tên một vài người, mặc dù còn quên lên quên xuống nhưng vẫn tốt hơn thời còn đi học.

Có ai đó đã nói rằng, công việc mang đến sự tiến bộ trong linh hồn (hình như câu này của bác sĩ Cayce). Mặc dù chưa tới cấp độ linh hồn nhưng mình cảm thấy đã có sự thay đổi trong con người mình. Tất nhiên mới đầu thì thay đổi này không lớn lắm, nhưng nó sẽ là nền tảng cho sự phát triển về sau. Cảm thấy rất vui vì mình đã chọn được một công việc như vậy. 

Ngoại trừ hiểu biết về chuyên môn, mình còn có thêm những hiểu biết khác về cuộc sống. Đó là những hiểu biết liên quan đến lĩnh vực hoạt động của khách hàng. Có thời mình đã từng học để đạt điểm cao nhất mà không quan tâm đến những vấn đề khác. Bây giờ nhìn lại tự nhiên mình lại có ước muốn trẻ lại 10 tuổi. Khi đó mình sẽ bớt học kiến thức lại mà dành nhiều thời gian để đọc sách và tìm tòi những sự vật, sự việc xung quanh. 

Trong một buổi sáng, mình hỏi và ghi chép lại được khá nhiều, chụp cũng được vài tấm ảnh. Chân hơi mỏi nhưng rất vui. Thỉnh thoảng mình cũng bị mất phương hướng do khu vực quá rộng và mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Nhưng mà cuối cùng thì mọi việc cũng chấm dứt, một chút căng thẳng nhưng hy vọng là tạm ổn. Buổi trưa trở lại khách sạn, đi dạo một chút rồi đi ăn cơm trưa. Buổi chiều ngồi sắp xếp đồ, lo một ít thủ tục sau đó ra ga ngồi chờ xe lửa. 

Chuyến về, mình đi tàu nhanh, khoảng 8h đã về tới nơi. Thường thì mình ít đi những vé hạng sang như vậy. Nhớ 4 năm đại học, toàn ngồi ghế cứng, mỏi hết cả lưng. Còn bây giờ đi làm rồi, nên chi phí sẽ có công ty lo. Nghĩ đi nghĩ lại thì đi học vẫn thoải mái hơn. Mặc dù ngồi tàu có chút khổ cực, ăn ở tiết kiệm, bài vở căng thẳng nhưng nhìn chung cuộc sống vẫn vô tư lự chứ không có nhiều ưu tư như bây giờ.  

Chiều hôm ấy mình rời Tuy Hòa trong một không khí ảm đạm, giống như bầu trời Tuy Hòa vậy. Có lẽ mình còn quay lại thành phố nhỏ này nhiều lần, không phải do duyên mà đơn giản chỉ vì công việc. Hy vọng những lần tới cảm giác sẽ tốt đẹp hơn, chứ không phải căng thẳng và áp lực như vậy. Mình đã tìm cách cố gắng quên đi công việc, để trở về nhà tận hưởng 2 ngày nghỉ Tết dương lịch hiếm hoi. Và cũng là những ngày nghỉ cuối cùng trước khi bước vào mùa đầy áp lực và căng thẳng.

Bạn bè mình chắc cũng như vậy cả. Có đứa ngày ngủ 4 tiếng. Không biết sao nó chịu được nữa. Mà sắp tới chắc mình cũng phải học cách như vậy. Không biết mình có khả năng vượt qua không nữa. Dù gì thì cũng lỡ chọn công việc rồi, chọn rồi thì không còn khả năng quay đầu nữa. Có chăng là tiếp tục bước đi và cố gắng để không mắc những sai lầm làm bản thân gục gã. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét