28 thg 12, 2012

Nhất ký nghề nghiệp: Đi kiểm kê

Không cần nói thì cũng biết, nghề của mình gắn liền với kiểm kê, mỗi năm một lần. Đây cũng chính là lần đầu tiên kiểm kê của mình, ngày 25/12/2012. Từ đó đến nay đã mấy ngày rồi, buổi tối mình đều viết viết sửa sửa cái báo cáo của mình. Nhưng vẫn cảm thấy nó không hoàn hảo lắm. Lý do chính là hôm trước có giải trình với sếp. Sếp đề nghị bổ sung rất nhiều. Có thể là tuần sau mình sẽ quay lại đó để... hỏi thêm.

Thực ra thì nghề của mình không có bao nhiêu cái gọi là "quyền lực" như nhiều người tưởng tượng cả. Đôi lúc còn phụ thuộc rất lớn vào khách hàng nữa, nhất là phí của khách hàng. Nghĩ mình xuống dưới khách hàng mà mở miệng xin này xin nọ đôi lúc cũng hơi ngại. Nhưng mà biết sao được, phải hoàn tất đầy đủ thủ tục đã. Nếu có gì hiểu lầm thì đành nhờ cấp trên nói chuyện sau vậy.

Lần đầu tiên của mình (hic, lại là lần đầu tiên, chính là lần mình sẽ nhớ nhất, câu này có nghĩa), diễn ra khác phức tạp. Cũng chính là lần đầu tiên mình phải đối mặt với nhiều người như vậy bằng chính một mình mình. Những lần đi khách hàng khác thì đều đi theo mấy anh chị nên vững tâm hơn. Còn lần đầu tiên này đi một mình nên hơi lo. Đêm hôm trước mình cũng suy nghĩ đến nhiều việc, rồi cũng nhờ cô bạn cùng ngành (là bạn, không phải là đồng nghiệp) tư vấn cho một chút ít về tâm lý. Nhờ vận mới can đảm hơn chút xíu.

Tất nhiên đa phần vẫn là do tính tình mình lo trước lo sau nhiều chuyện quá. Giống như trong một câu chuyện, một bộ phim về tâm hồn. Có một chút chó nhỏ, khát nước quá nhưng không dám uống nước. Vì khi tới gần nước, chú thấy một con chó khác ở dưới đáy nước luôn đe dọa chú. Thực ra dó là cái bóng của chú chó, nhưng chú không biết điều này. Rồi đến một lúc, cơn khát, chính là bản năng sinh tồn, đã chiến thắng được cả nỗi sợ hãi và chú chó liều mạng nhảy xổ vào kẻ địch để dành nguồn nước. Và rồi chú nhận ra rằng, không có kẻ địch nào cả, chỉ là chú đang chìm đắm trong nỗ sợ hãi, trong sự tưởng tượng của chính mình. 

Mình cũng giống vậy đó. Khi đã trải qua rồi, giờ nhìn lại thì cũng không có gì đáng lo ngại lắm (tất nhiên ngoại trừ việc làm sai một số thứ và bị sếp bắt làm lại, nhưng cái này còn có khả năng tu sửa nên cũng không đáng kể). Mà nhiều lúc mình cũng thấy nó khá là hấp dẫn nữa là đằng khác. Nói chung là mình có cơ hội để mở mang kiến thức. Người ta nói "đi một ngày đàng, học một sàng khôn" chính là ý nghĩa như vậy. Tiếp xúc với môi trường mới, những còn người mới làm cho công việc của mình ngày càng trở nên thú vị. Thêm một lý do nữa để tin tưởng vào nghề nghiệp của mình.

Địa điểm mình đến là một công ty không gần không xa. Buổi sáng mình chạy xe máy đến. Tất nhiên còn lạ đường, mặc dù chiều hôm trước đã hỏi thăm chị đồng nghiệp về địa chỉ, đường đi nước bước, thế nhưng vẫn còn đi lạc. Rồi cũng phải quay đầu chạy ngược trở lại. Cuối cùng cũng tới nơi, tranh thủ ăn sáng gần đó rồi ghé vào công ty. Chú kế toán là người khá nguyên tắc nhưng cũng quan tâm tới mình. Dẫn mình đi tới một mỏ đá, cách đó khoảng 7 km. Đây chính là nơi mình tác nghiệp.

Gọi là "tác nghiệp" cho oai chứ thực ra vẫn không ngoài 4 chữ: "cân, đong, đo, đếm". Công việc cụ thể thì càng nói càng phức tạp, tốt nhất là không nên nói. Mà mình cũng lười nói nữa, tất cả đều nằm trong báo cáo mà mình viết hết rồi, giờ viết lại thấy nó sao sao. Tất nhiên, nói tới mỏ đá thì ai cũng hiểu đó là một nơi có nhiều đá, có máy cắt khoan đá, máy ủi, máy múc, rồi có cả tiếng nổ ầm ầm,, tiếng máy chạy ồn ào, bụi bay đầy đầu, đất bám đầy chân... Mình xử lý từng mảnh một trong công việc của mình. Những điều này mình sẽ không quên được, nó đã dần trở thành một phần kinh nghiệm của mình. Sau đó mình có hỏi thăm vài thứ, đi loanh quanh, chụp một vài tấm ảnh, trở lại thu thập vài tài liệu rồi trở về.  

Về kiến thức mới thì nhiều vô kể, còn con người mới thì rất thân thiện. Chính cách đối xử của họ với mình đã tiếp thêm động lực và sự thú vị trong công việc cho mình. Điều đầu tiên, theo cảm nhận của mình, đó chính là sự trung thực, sau đó chính là sự hiếu khách. Tất nhiên người ta không thấy phiền đối với những câu hỏi của mình. Trước đó ngoại trừ kinh nghiệm trên sách vở, giấy tờ ra thì một chút thực tế mình cũng không có. Cho nên mình phải đi hỏi lung tung hết. May mà cũng biết chút ít trong giao tiếp và cách quan sát phi ngôn ngữ nên công việc cũng đơn giản đôi chút.

Điều mình ấn tượng nhất chính là khi trèo lên cao trên lưng chừng núi rồi nhìn xuống. Hồi đó, mình đã từng có cảm giác như vậy. Ba mình cũng đã từng làm việc ở một mỏ đá như vậy, với vai trò là một thợ cơ khí. Hồi đó, hai anh em mình được ba dẫn lên mỏ chơi vài lần. Có lần là đi ăn đám cúng gì đó, hình như cúng thần núi hay gì gì đó, nhỏ xíu không nhớ được. Mình còn nhớ lúc đó anh mình, cũng còn nhỏ xíu, chỉ lớn hơn mình 3 tuổi, còn trèo lên một đỉnh cao và ngâm lên mấy câu thơ, không nhớ rõ là của ai, nội dung cũng mơ hồ, nhưng nó tựa tựa thế này:

"Ôi tổ quốc giang sơn hùng vĩ
Đất anh hùng của thế kỷ hai mươi".
  
Còn có lần khác hình như là liên hoan cuối năm, rồi quốc tế thiếu nhi tổ chức cho con cán bộ, ai học sinh giỏi thì có thưởng tập vở gì nữa. Đó là những kỷ niệm rất xa xôi, hiện tại thì rất mơ hồ, đôi khi mình cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng mà cái mỏ đá lại gợi lên cho mình nhiều thứ như vậy. Tự nhiên cảm thấy hoài niệm về tuổi thơ êm đềm của mình. 

Muốn đắm chìm lại trong cảm giác đó mãi, nhưng mà không được. Công việc níu kéo mình vào trong thực tại, mình phải còn làm nhiều việc nữa. Cuộc sống thực tế của mình mặc dù không đến nỗi khó khăn nhưng thỉnh thoảng vẫn bị áp lực, vẫn bị sóng gió. Mặc dù mình tự nhận là người có tinh thần lạc quan và không để bụng nhiều chuyện, nhưng đôi lúc cũng phải trầm lắng lại để tự mình gặm nhắm một ít cảm xúc. 

Cuối cùng nhận thấy tạm ổn rồi mình mới chào hỏi rồi ra về. Sau đó ghé công ty để giải trình nhiệm vụ và nghe sếp cũng như mấy anh chị nhận xét, binh phẩm. Thực lòng thì cảm giác giống như cá nằm trên thớt cho người khác mổ xẻ không phải là cảm giác tốt đẹp gì cả, nhưng mình biết, đó là cách để mình trở nên hoàn thiện hơn. Nghe ra thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng chính những khó khăn như vậy mới làm cho con người ta trưởng thành.

Buổi chiều mình cũng đi kiểm kê một nơi nữa, có kinh nghiệm rồi nên công việc nhẹ nhàng hơn. Nơi mình đến là một cửa hàng trong địa phận thành phố, có bán sản phẩm được khai thác từ mỏ đá buổi sáng, tất nhiên là phải qua gia công chế biến khác nữa. Ở đây cũng làm quen được một vài anh chị trẻ tuổi, nghe người ta nói về công việc của họ, về lĩnh vực của họ, tự nhiên cảm thấy mở mang thêm một chút. Vẫn là không ngoài việc "cân, đong, đo, đếm", nhưng đối tượng khác thì quá trình sẽ khác. Nói chung là mình vẫn học hỏi được nhiều kinh nghiệm.

Ngày kiểm kê đầu tiên như vậy đó. Buổi chiều vđến phòng trọ mình vẫn còn cảm thấy rất phấn khởi. Chính là công việc mình có khó khăn, điều này mình chấp nhận. Nhưng sự thú vị còn vượt xa hơn cả sự khó khăn. Cảm thấy mình thêm niềm tin, thêm động lực để tiếp tục con đường mà mình đã chọn. Có hoa hồng nào mà không có gai. Con đường phủ hoa hồng là con đường có nhiều gai nhất, nhưng đó cũng là con đường dẫn đến nhiều điều kỳ diệu nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét