20 thg 8, 2014

Áo trắng cô dâu

Em về khoe áo trắng cô dâu
Có biết chăng duyên đã chuyển màu
Đôi lúc lòng yêu như tiểu thuyết
Đẹp vì dang dở, tiếc, và đau.

Em cười khoe má thắm môi xinh
Chắc lãng quên xưa một chuyện tình
Tôi trách chi đâu, đời vẫn thế
Một thời quen biết để làm thinh.

Nẻo nhỏ tà dương thoáng ngại ngần
Em qua đường cũ, cỏ bâng khuâng
Gót trăng mới nhiễm trần gian bụi
Một mảnh mơ hồ cuối gió xuân.

Em đâu ngoảnh lại, một lần thôi
Áo cách nương dâu khuất bóng người
Đường cũ em về qua chốn cũ
Tôi buồn tâm sự của riêng tôi.

Áo cưới em về nẻo cỏ may
Đất trời vô sự nắm đôi tay
Giống em và một người xa lạ
Ngang lối ưu tư cỏ mọc đầy.

Em về theo kẻ nói yêu em
Trong cõi xuân son rất dịu mềm
Đâu nữa hồn nhiên con én nhỏ
Ngàn thông mưa bụi trú hằng đêm.


(Thanh Trúc,  Áo trắng cô dâu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét