20 thg 8, 2014

Đâu là bình yên

Đám cưới vô tình gặp lại nhau
Em là bạn cũ của cô dâu
Anh ngồi đối diện không người hiểu
Hôm ấy xuân xanh đã úa màu.

Em hỏi khi nào đến lượt anh?
Không còn lâu lắm, cũng không nhanh
Bao giờ duyên đến, yêu là cưới
Nhưng đợi khi em... chuyện đã thành.

Chuyện em, chắc khó, bởi người ta
Khi nắng khi mưa, chẳng đậm đà
Không giống ngày xưa anh lặng lẽ
Nhưng lòng yêu chẳng chút rời xa.

Anh cười, sao chẳng chịu yêu anh
Có lẽ duyên thưa, nợ chẳng thành
Có chắc gì đâu: yêu phải cưới
Hôn nhân nào chỉ có màu xanh.

Em còn đâu nữa thuở ngày xưa
Lòng đã thu phai, nắng chuyển mùa
Anh chẳng gọi em cô bé nữa
Hồn nhiên thôi ướt những chiều mưa.

Em bây giờ chắc giống như anh
Lòng cũng lung lay sắp rụng cành
Kiếm chốn nào yên rơi vĩnh viễn
Khép đời sau lối cỏ vòng quanh.

(Thanh Trúc, Đâu là bình yên)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét