14 thg 8, 2014

Những rung động đầu đời

Tôi không gọi đó là "mối tình đầu", vì từ thuở ấy đến bây giờ, tôi vẫn không biết đó có phải là cảm giác của tình yêu hay không. 

Từ nhà tôi đi bộ sang nhà nàng mất khoảng 5 phút, miễn cưỡng có thể xem là hàng xóm. Tôi học chung với nàng từ lớp 1 và suốt thời cấp 1, sau đó cấp 2 chia lớp nên tạm thời tách ra, đến cấp 3 chắc là có duyên nên lại học chung. Hết 12 năm học thì đã học chung với nhau 8 năm rồi. Không tính tới mẫu giáo vì hồi đó tôi không nhớ rõ cho lắm. Lại miễn cưỡng cũng có thể tính là thanh mai trúc mã.

Nghe mẹ tôi kể, nàng với tôi có họ hàng xa gì đó, tính ra tôi phải gọi nàng bằng chị. Mà tôi cũng không để ý vấn đề này nhiều lắm, dù sao cũng quá 3 đời, pháp luật không cấm. Đương nhiên theo quan điểm của người miền quê thì họ hàng xa vẫn là họ hàng, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Cho nên đến bây giờ, chúng tôi vẫn giao tiếp với nhau như bạn bè.

Mai nàng đi lấy chồng rồi. Đám cưới có mời tôi.

Không biết lập gia đình có phải là một chuyện thú vị không, con gái lớp tôi, đa số đều có gia đình hết rồi. Người chưa có thì chuẩn bị cưới, ai chưa chuẩn bị cưới thì cũng đã có người yêu, ai chưa có người yêu thì cũng là đã yêu một hai lần rồi chia tay. Chỉ có mấy thằng con trai độ tuổi tôi, thỉnh thoảng vẫn còn chơi long nhong ngoài đường, nói vài ba chuyện nhảm nhí kiểu của con trai với nhau, còn chưa thể gọi là "đàn ông" được. Còn con gái thì đã thành phụ nữ rồi.

Bẵng đi một vài năm, tôi học ở Sài Gòn, kinh tế 4 năm, rồi về Nha Trang làm việc. Nàng học cao đẳng sư phạm Nha Trang, rồi về quê dạy tiểu học. Đúng trường mà ngày xưa tôi với nàng học chung. Một số thầy cô từ ngày xưa dạy tôi với nàng, bây giờ đa số đã về hưu, còn lại một số thì thành đồng nghiệp của nàng. Nàng đi dạy được vài năm, không biết sao kiếm ra một người yêu, rồi chuẩn bị lên xe hoa. Đời con gái, cũng nhanh như mùa xuân vậy, nở rộ ra bất ngờ. Mà cũng không giống mùa xuân lắm, có thể kéo dài hơn, nhưng chắc không có lần thứ 2 trở lại.

Những rung động đầu đời đến với tôi từ năm lớp 3, lớp 4 gì đó. Ngày đó tôi làm lớp trưởng, nàng làm lớp phó, nàng ngồi bàn trên chéo với tôi mấy dãy, tôi thường hay liếc nhìn nàng. Lâu lâu nàng cũng quay lại bắt gặp tôi nhìn lén, rồi thỉnh thoảng nàng cũng nhìn lại tôi. Không biết nàng có ý gì không, nhưng tôi biết tôi thích nàng từ dạo đó. Nghe rất ngu ngơ, rất trẻ con. Nhưng giờ nghĩ lại thấy dịu dàng và bình yên đến lạ, khi mà chúng tôi còn là những tâm hồn non dại trắng tinh mơ, chưa biết đâu là mùi vị buồn thương tiếc hận của dòng đời mịt mùng.

Hồi đó trong lớp tôi hay chơi chung với 2 đứa con trai. Nàng cũng chơi chung với 2 đứa con gái nữa. Chúng tôi hay chọc phá nhau mỗi giờ ra chơi. Tôi nắm tóc nàng kéo rồi để cho nàng đánh, ngắt, hoặc rượt chạy vòng vòng. Thỉnh thoảng có chơi nhảy dây chung với nàng. Nàng nhảy rất khéo, chân nọ đan vào chân kia, rồi đan vào hai sợi dây, một kỹ thuật "siêu đẳng" mà tụi con trai chúng tôi không thể nào học được. Ưu thế duy nhất của chúng tôi là trò nhảy cao, ai nhảy cao hơn  là thắng. Hồi đó tôi rất sợ nhện, mà nàng hay bắt mấy con nhện nho nhỏ, bẻ chân nó ra rồi dọa tôi. Sau này đỡ sợ hơn rồi, nhưng những ký ức đó còn mãi. 

Chiều chúng tôi về nhà chung với nhau. Nàng thường đi bên trái đường, để tiện cho ngã rẽ vào nhà nàng cũng ở bên trái. Tôi ở phía bên phải, thường đi song song với nàng. Đôi lúc cố gắng đi nhanh một chút để vượt qua mặt nàng, cho nàng ấm ức, sau đó nàng cố gắng đi nhanh hơn, để vượt qua tôi, sau đó 2 chúng tôi "đua" với nhau, mãi đến khi nàng rẽ và ngõ nhỏ. Suốt chặng đường về đó, chúng tôi không nói với nhau một câu nào cả. Nhưng sự im lặng đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất đời tôi.

Trước nhà nàng có một cái hồ nho nhỏ, hồi đó có đôi lần tôi với mấy thằng bạn trong xóm ra câu cá ở đây. Tụi nó câu rất "mát tay", được vài phút là có cá cắn câu. Tôi thì không thích mấy trò này lắm, chỉ đi theo cho vui và thỉnh thoảng hay để ý nhà nàng xem có bắt gặp được nàng không. Nhưng đa phần thì lần nào nàng cũng đi đâu mất. Có vài lần cũng gặp được nàng, nhưng xong rồi đi ngay, cũng không nói chuyện với nhau.

Cũng có vài lần tôi đi lang thang không mục đích, hoặc là cố ý đi học bằng "đường tắt" qua ngõ nhà nàng, mặc dù đi lối này xa hơn so với lối mà tôi thường đi. Chỉ để có một ước mơ nho nhỏ là thoáng bặt gặp được nàng. Nhưng cuối cùng cũng không gặp. Giống y như cảnh mà chàng Kim nhiều lần đến trước cổng nàng Kiều để ngóng trông, nhưng rồi "Mấy lần cửa đóng then cài/ Đầy thềm hoa rụng, biết người ở đâu". Ngày đó tôi cũng có đọc qua truyện Kiều, nhưng mãi đến tận sau này, tôi mới hiểu được ý nghĩa của một vài câu trong đó.

Hết cấp 1, thi chuyển cấp, chúng tôi không còn học chung lớp nữa. Những cảm giác đầu đời của tôi cũng nhanh chóng phai nhòa đi theo năm tháng, giống như là một cơn gió nhẹ mùa xuân, đi qua rồi biến mất, chỉ để lại một ít mầm cây khép nép ở một góc nào đó. Tôi cũng ít gặp nàng hơn, và bắt đầu cảm thấy sự học quan trọng nên cũng khá tập trung vào bài vở. 

Hồi cấp 1 tôi rất lười, nhiều khi không làm bài tập đầy đủ nữa, nhất là các bài tập viết, trang nào cũng toàn giấy trắng. May mắn là hồi đó tôi cũng khá thông minh, nên cô giáo ít kiểm tra bài vở, chỉ nhớ một lần suốt những ngày đó, đúng 1 lần, tôi nói dối cô là bỏ quên vở ở nhà, bị khẻ tay 3 cái. Có thể tính là lần đầu tiên trong đời tôi bị khẻ tay, và cũng là lần duy nhất. Mà chắc cũng vì lười như vậy nên chữ viết của tôi xấu tệ, nhiều lần viết văn mà thầy cô cũng không đọc ra. Sau này có cất công ba tháng rèn chữ, nên cũng đỡ hơn đôi chút, nhưng nhìn chung vẫn là khó đọc.

4 năm cấp 2 trải qua bình lặng, tôi theo đuổi nhiều niềm vui mới hơn, ngoại trừ chuyện học hành, tôi còn đọc nhiều sách, học làm thơ, học âm nhạc, tiếp xúc với vi tính và một ít thứ linh tinh khác. Tôi cũng ít ra ngoài và tiếp xúc với bạn bè hơn, ngoại trừ những người bạn trong lớp. 4 năm này, tôi dần dần quên nàng đi. Mặc dù cũng có đôi lúc chạm trán nhau, nhưng không nói với nhau câu nào cả. Rồi sang cấp 3, chúng tôi lại quen nhau, cùng đỗ vào một trường cũng kha khá, và được học chung một lớp chọn.

Tôi cảm thấy nàng sống khép kín hơn, cũng giống như tôi vậy. Chắc là những rung động đầu đời, mà giờ đây chính xác là chấn động, đã thay đổi gần hết cuộc sống của nàng. Sau này nghĩ lại, tôi cũng có đôi chút hối hận, giá mà ngày xưa tôi không nhìn nàng nhiều như vậy, để rồi nàng cũng nhìn lại tôi. Mà những ngày đó đã qua lâu lắm rồi, giờ đây khi gặp lại những năm cấp 3, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau như bạn bè. Sau này nàng có tìm được vài người bạn rất thân trong lớp, cũng nói chuyện nhiều hơn và sôi nổi hơn, có vài phần mạnh mẽ, gãy gọn như ngày xưa.

Nàng thi cao đẳng, chọn một cuộc sống bình yên tĩnh lặng, có lẽ là cho đến hết phần đời còn lại của nàng. Còn tôi vẫn long đong như ngày xưa, nay đây mai đó, không biết bao giờ mới ổn định. Sau này cũng bất chợt giữa cuộc đời, tôi có rung động với vài người con gái khác, tôi vẫn không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng rồi người ta cũng đi qua đời tôi như những đám mây mùa hạ, thứ còn sót lại chỉ là một ít kỷ niệm nhỏ nhoi trước khói bụi và lo toan của cuộc sống. Mà tôi cũng biết rằng, không có ký ức nào đẹp như ký ức tuổi thơ của tôi cả, bởi vì trong đó có hình ảnh của nàng. Và đôi lúc tự nhiên tôi cũng thấy mình nhỏ lại, mơ hồ như sống lại những ngày đó, có biết bao nhiêu là kỷ niệm, hồn nhiên, vô tư.

Lâu lâu đi làm về nhà, tôi vẫn thường đi theo con đường qua trường cũ. Ngày xưa, trường cũ của tôi với nàng là mấy dãy nhà lụp xụp, mái ngói rêu phong đen sệt, tường vôi rách bươn, đèn điện trong phòng cái sáng cái tắt, mạng nhện đóng đầy trên trần nhà. Sân thì đầy đất cát và thỉnh thoảng khi mưa xuống rất lầy lội. Hàng rào thép gai, đầy cây bụi, có những chỗ trống có thể trèo hoặc chui ra được. Tôi nhớ hồi đó tôi còn chạy nhảy, vô ý bị người ta đẩy va vào cây cột, sứt đầu mẻ trán, máu chảy ra ướt hết cả áo. May có người quen chở về nhà, rồi mẹ đưa tôi đi khâu. Sau này chỗ đó vẫn còn sẹo. 

Bây giờ trường đã khang trang hơn rất nhiều rồi, tường xi măng bốn bên, cổng lúc nào cũng kín. Tôi chỉ thoáng thấy bên trong những dãy nhà mọc lên khá cao đẹp, mái ngói đỏ rực. Sân trường cũng lát bê tông. Vết tích của ngày xưa gần như đã mất hết. Chỉ còn lại một vài cây bàng, cây phượng, mà hồi xưa chúng tôi cũng đã từng chăm sóc đôi lần theo phân công của nhà trường. Lúc đó chúng còn bé tẻo teo, chúng tôi phải bón phân, tưới nước và cắm cây xung quanh cho khỏi ngã, bây giờ chúng đã rất lớn, che bóng mát khắp cả góc sân. Dù gì cũng 10, 15 năm chứ ít gì. Nhưng nếu để ý nhìn thì vẫn tưởng tượng ra được dáng vẻ cây con của ngày xưa.

Tôi sau này, sau nhiều lần rung động rồi đau, cũng vững vàng hơn đôi chút. Có nhiều người thỉnh thoảng vẫn dò hỏi tôi về mối tình đầu tiên. Tôi cũng ít kể, vì tôi không chắc chắn đó là cảm giác gì nữa. Nhưng dù sao thì đó cũng là những ký ức rất sớm của tuổi thơ, nó gắn liền với cả khoảnh trời mà tôi sống, nên từ tận tim tôi, tôi vẫn cảm thấy nó đẹp vôi cùng. 

Thỉnh thoảng lên mạng tôi vẫn nói chuyện với nàng, nhưng chỉ là bạn bè trao đổi với nhau, tôi không tìm được cảm giác của ngày xưa nữa. Có lẽ điều mà tôi trân trọng chỉ là ký ức, chỉ là những giấc mơ, và vẻ đẹp cũng là vẻ đẹp của con người mà tôi dựng lên trong mơ, không phải là con người thật. Cho nên, khi biết tin nàng đi lấy chồng, tôi vẫn không cảm thấy gì luyến tiếc cả. Có chăng chỉ là chút cảm xúc nhất thời, khi chính thức giã biệt với hình ảnh con người, với cái bóng con người của những ký ức trong tôi.

Cám ơn nàng. Vì đã đến và đi qua cuộc đời tôi như những giấc mơ đẹp nhất của thời thơ ấu.

Tạm biệt nàng. Tạm biệt một thời ta đã từng quen biết nhau.

Nha Trang, ngày 14 tháng 8 năm 2014.

1 nhận xét:

  1. Ký ức của anh thật đẹp. Hồi nhỏ em cũng bị "sức đầu mẻ tráng", cũng bị khâu và giờ vẫn còn sẹo

    Trả lờiXóa