20 thg 8, 2014

Lại mùa tigon

Buổi chiều anh hái vội tigon
Cài tóc em nghe nắng thật buồn
Có lẽ ta quên đời tấp nập
Khi mùa thu khóc gió ly hôn

Phải thu nào cũng đẹp như xưa
Trên má em xinh, mũi dọc dừa
Nay đã thu thành mây trắng nhẹ
Qua lòng anh chẳng chút đong đưa.

Em đâu còn nữa thuở vô tư
Kể chuyện xưa nghe điệu giã từ
Anh giấu lòng rong rêu ảm đạm
E rằng duyên ý chẳng còn dư.

Em tóc mây thôi tuổi dịu dàng
Khóc cho đời, khóc cả nhân gian
Anh còn luyến tiếc bao mùa trước
Khi lỡ đem hoa kết vội vàng.

Thu này lại nở đóa tigon
Đâu đó dư âm gợi nỗi buồn
Ví chẳng ngày xưa ta sợ rụng
Thì đâu luyến tiếc lúc hoàng hôn.

(Thanh Trúc, Lại mùa tigon)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét