5 thg 6, 2014

Em là con gái văn phòng

Nằm trên bàn nhỏ ngủ ban trưa
Máy lạnh vu vơ tiếng gió vừa
Có nắng lung lay ngoài cửa sổ
Nhìn theo ngày tháng nhẹ nhàng đưa.

Em là con gái chốn văn phòng
Váy ngắn điệu đàng lắm kẻ mong
Thỉnh thoảng người đùa, em nói nhẹ:
Không cần ai đón, thích về không.

Em là cô gái tự nhiên yêu
Tự ghét, tự thương, chẳng nghĩ nhiều
Thích sống tự do, và nếm trải
Vì đời, như thế, đẹp bao nhiêu.

Nằm trên bàn nhỏ, tóc em vương
Theo giấc em mơ những nẻo đường
Biết chọn ai đây, người tốt nhất
Hay là vẫn đợi chín yêu thương.

Em là cô gái tuổi đang xuân
Sẽ sống, và yêu, chẳng ngại ngần
Nhưng nếu anh yêu, đừng cưới gấp
Vì em chưa muốn phải dừng chân.

(Thanh Trúc, Em là con gái văn phòng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét