30 thg 6, 2014

Nhật ký nghề nghiệp: Đêm cuối cùng trên đất Mũi Né

Nếu như ngày đầu tiên là cảm giác thú vị về những điều mới lạ, ngày thứ hai vui vẻ nhẹ nhõm vì ánh lửa trại, thì ngày thứ ba chính xác là một đêm hoang đường. Mà sau này nghĩ lại, có đôi lúc mình ngỡ như không còn khống chế được chính bản thân của mình nữa. Nhưng dù sao, đó cũng là một trong những kỷ niệm đẹp của mình đối với công ty và đồng nghiệp.

Như thường lệ, buổi sáng được ăn buffer ở tại resort. Cũng là mấy món giống hôm qua. Nhưng mình rút kinh nghiệm, món nào cũng nếm ít lại một chút, để được nếm nhiều loại thức ăn hơn. Mà chính xác đó là nếm thức ăn chứ không phải là ăn sáng nữa. Mà nếm nhiều quá nên nó cũng no, cũng có hiệu quả tương tự như ăn sáng vậy.

Buổi sáng hôm đó, trời cũng có nắng nhẹ, một thời tiết khá thuận lợi cho một chương trình rất lạ, lần đầu tiên mình nếm trải qua: "Pool Party". Nói nôm na là một cái hội hè mà tổ chức ở bên hồ bơi, theo người ta nói thì các nước Âu Mỹ đều thích vậy hết, chỉ có Đông Á là tương đối mới. Mà cái này cũng đương nhiên, tự nhiên kêu người ta mặc đồ bơi rồi, còn nhảy nhót nữa, đối với người Việt Nam mà nói, cũng cần phải có dũng cảm lắm mới làm được. Vì vậy, đa số tham gia, xuống hồ bơi chỉ gồm nam thanh niên thôi, còn phụ nữ thì hiếm hoi lắm mới có một vài người, đa số vẫn diện đồ đẹp (chứ không phải đồ tắm) ngồi bên hồ quan sát.

Rồi bên cạnh hồ có dựng một quầy bar mini, ai thích uống gì thì ghé qua đó. Gần cạnh là một dàn nhạc, mà theo người ta nói (người ta ở đây là ban tổ chức), được điều khiển bởi một nhón DJ chuyên nghiệp đến từ thành phố Hồ Chí Minh. Mà mình thấy DJ cũng không chuyên nghiệp lắm, chỉ gồm một cô gái điều khiển nhạc chính, thỉnh thoảng chỉnh chỉnh trên cái dàn nhạc điện tử, ăn mặc cũng khá thời thượng, và đương nhiên trông cũng dễ nhìn, bên cạnh là một thanh niên giúp việc, thỉnh thoảng cũng vỗ tay, nhảy múa. Nhìn hoài không thấy người ta "tạo ra" âm nhạc, kiểu như dùng tay quay quay cái đĩa mềm như trong tivi, mà chỉ có nhạc tạo sẵn được phát ra từ máy.

Nói chung thì mình vẫn thuộc tuýp người ham vui, cho nên vẫn như cũ, mặc độc một cái quần đùi, nhảy xuống theo người ta. Rồi ở trong đó quậy nước, tạt nước lẫn nhau với mấy anh chị đồng nghiệp, rồi vỗ tay nhảy theo nhạc của DJ, lâu lâu lại leo lên xin vài cốc rượu hoặc nước hoa quả pha chế bên quầy bar. Mà nước trái cây pha chế uống cũng được, nhìn xem người ta pha chế cũng khá thú vị, hai tay rất linh hoạt, thỉnh thoảng anh pha chế còn biểu diễn một ít trò tung hứng nữa. Mình thì chỉ uống nước trái cây, còn rượu mạnh thì nếm thử một ít rồi bỏ luôn, rất khó uống. Đương nhiên, đa số thời gian vẫn là... ngắm người đẹp một cách công khai. Mà dân kiểm toán nói chung thì, người đẹp cũng không nhiều, thỉnh thoảng có một hai cô gì đó dạo quanh bờ bơi thôi, nhưng cũng quá đủ cho một ngày tuyệt vời.

(Viết tới đây tự nhiên nghĩ lại, hình như mình ngày càng xấu tính thì phải. Chắc là do ảnh hưởng của mấy thằng bạn ở Nha Trang, chiều nào tụi nó cũng rủ ra biển tắm hết. Mình thì tắm, đang cố gắng phấn đấu học bơi, còn tụi nó thì bơi rành lắm rồi, nên thỉnh thoảng cứ nhìn lên bờ ngắm cô này cô nọ, rồi bình luận đủ thứ chuyện, mình gần mực riết cũng muốn đen theo. Mà hình như con trai thằng nào cũng vậy hết hay sao đó, tụ tập được với nhau thì chủ đề trọng điểm vẫn là con gái. Không biết con gái có giống như vậy không nhỉ? )

Kết thúc Pool Party đâu đó thì cũng gần giờ cơm trưa rồi, mọi người giải tán về phòng tắm giặt rồi chuẩn bị ăn cơm trưa. Nói chung cũng vui, nhưng tiếc là hơi ít người tham gia. Hết một buổi sáng, mình vận động hơi nhiều nên cũng đói bụng. Cơm trưa thì vẫn theo quy định cũ, chia làm 2 ca, mình ăn ca sau. Món ăn thì resort chế biến cũng bình thường, chẳng qua do đói nên ăn nhiều một chút. Buổi trưa mọi người đánh một giấc thật sâu. Khoảng đâu 3h chiều gì đó, mọi người tập trung ra xe để đi tham quan một địa điểm mới, có thể tính là đặc trưng của Phan Thiết.

Buổi chiều là chương trình tự chọn nên mọi người có thể chọn 1 trong hai: hoặc là đi tới địa điểm tắm bùn, hoặc là đi đến Bàu Trắng (còn có tên khác là Bàu Cát, Bàu Sen..., tên tiếng Anh là White Lake) để ngắm cảnh các đồi cát trắng xóa. Tính hết cả đoàn là 320 người, khoảng 10 xe du lịch, chia làm 2 hướng để di chuyển. Mình cũng như hầu hết các anh chị ở đoàn Nha Trang, lựa chọn Bàu Trắng để đi. Dù gì thì tắm bùn cũng không phải là xa lạ đối với dân Nha Trang.

Bàu Trắng cách Phan Thiết chừng hơn nửa tiếng đồng hồ xe chạy, nằm ở hướng Bắc mũi Né, rẽ sâu vào bên trong so với đường ven biển. Đó là một khu vực khá rộng lớn, có rừng dương, một cái hồ rộng, bên bờ hồ là những đụn cát trắng trải dài. Người ta xây dựng một cái cổng chào ở đó, xem như là quy hoạch cho khu du lịch. Người lớn 10k, trẻ em 5k. Đương nhiên đi theo đoàn thì chi phí đã có người lo hết rồi.

Xe dừng lại ở dưới chân khu du lịch, mọi người phải lội bộ đến đồi cát. Người có cho thuê mấy tấm nhỏ nhỏ bằng nhựa cứng, nghe đâu khoảng 30k, 50k gì đó một tấm, để leo lên cao rồi trượt xuống. Nói chung là mình không thích cảm giác này cho lắm, cho nên cũng không tham gia vào. Chỉ đứng nhìn mấy anh chị đồng nghiệp chơi rất thú vị. Thỉnh thoảng thì cũng có chụp một vài tấm ảnh với cát để đem về khoe. Ngoài ra còn có dịch vụ cho thuê xe đối với người lười leo cát. Mà cát ở đây rất trắng, có những đồi rất cao, leo lên mệt thở. Mình cũng ráng leo bộ lên để xem thử trên cao có gì. Chỉ toàn cát là cát, trắng xóa. Tiếc là phạm vi hơi nhỏ, nên không có cảm giác giống như sa mạc cát ngút chân trời cho lắm. Nhưng dù sao nhìn cũng đẹp mắt. 

Nghe anh hướng dẫn viên kể lại thì chụp hình ở những đồi cát Phan Thiết có một điều rất đặc biệt, đó là gió thổi cát qua ngày qua tháng nên cát sẽ di chuyển dần dần, cho nên không ai có thể chụp lại một cảnh giống y chang như vậy được. Điều này làm mình nhớ đến một câu triết học rất quen thuộc của Heraclitus: "Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông". Còn lần này thì: Không ai có thể chụp ảnh hai lần trên cùng một đồi cát. (Câu này do mình nói).

Đồi cát còn gợi cho mình nhiều hình ảnh khác. Dù gì thì đối với một người lữ khách qua đường thì đó cũng là một nơi rất lãng mạn. Lãng mạn giống y như trong bài hát "Gió thổi cát bay", mối tình của Hàm Hương công chúa vậy. Mà gắn với sa mạc còn có nhiều truyền thuyết khác nữa. Mình nhớ mình đọc đâu đấy có truyền thuyết nói về một phong tục ở vùng sa mạc, gọi là "táng sa". Người thiếu nữ si tình sẽ khoác lên người bộ quần áo đẹp nhất của mình rồi bước vào sâu thăm thẳm trong hoang mạc, ông trời sẽ cho nàng một lời hứa, đem ước nguyện cả đời nàng hóa thành một hạt cát, từ đó mới hình thành nên vùng cát trắng mênh mông. Nếu người yêu của nàng không trở về, nàng cứ đợi chờ mãi như thế, với bộ váy áo tuyệt đẹp, rồi vùi thân trên sa mạc đó...

Nói về sa mạc, mình còn tình cờ đọc được một truyền thuyết kể khác. Có một chàng trai tuấn tú, dòng dõi vương tộc, nhưng chàng không thích kế thừa ngôi vị mà chỉ thích đi du lịch ở nhiều nơi. Một lần, chàng lạc vào một hoang mạc mênh mông, không thấy đường ra. Lúc sắp chết do đói khát mệt mỏi, chàng được con gái của thần gió đến giúp. Đó là một cô gái xinh đẹp thiện lương. Hai người vừa gặp đã yêu. Về sau, thần gió phát hiện con gái mình đem lòng yêu một người phàm, do đó đã đày hai người về hai phía đông tây của hoang mạc, không cho họ đi tìm nhau nữa. Người con gái mỗi ngày đều nhớ người tình da diết, một đêm tóc nàng bạc trắng. Những giọt nước mắt của nàng tụ thành một cái hồ xanh biếc. Trăm ngàn năm trước, sa mạc là một vùng trời xanh nước biếc. Trong một đêm nọ, cô gái tương tư mang bệnh mà mất, hồn bay về trời. Cũng trong đêm đó, hồ nước khô cạn, tất cả nước đều bốc hơi đi mất, chỉ còn lại một vùng cát vàng trắng xóa. Những hạt cát đó chính là do tóc trắng của cô gái si tình hóa thành... Đó chính là sa mạc ngày nay...

Si tình, xưa nay đều khổ cả...

Kết thúc hành trình ở Bàu Cát, mọi người về lại resort để tắm giặt nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đêm cuối cùng ở Phan Thiết, một đêm tiệc sang trọng lộng lẫy tại nhà hàng 5 sao nằm ngay trong thành phố. Chương trình này bao gồm khá nhiều nội dung, trong đó có cả các tiết mục văn nghệ "cây nhà lá vườn" của các đoàn tự dàn dựng.

Lần này, mình nằm trong nhóm văn nghệ của đoàn Nha Trang nên được sắp xếp đi chung với các nhóm văn nghệ khác tới địa điểm trước khoảng nửa tiếng để ráp nhạc. Tiết mục được biểu diễn là ca khúc "Chung một AC" do cả tập thể trình bày. Nguồn gốc của ca khúc này cũng tương đối phức tạp. Đầu tiên là do thằng bạn đồng nghiệp của mình chép lời lại dựa trên một bài nhạc Hoa nào đó, sau đó nhờ tới anh chồng của chị đồng nghiệp biên lại nhạc khác (do anh là giảng viên nhạc của trường cao đẳng văn hóa nghệ thuật). Cuối cùng thì sửa lại một số ý nữa, thành ra ca khúc này, vai trò chủ yếu vẫn là của thằng bạn mình, nên cho nó là... tác giả luôn. Lúc lên biểu diễn có giới thiệu tên nó, sau này chắc là fan của nó nhiều hơn đáng kể, chắc còn hơn fan thơ của mình. Bài hát cũng đơn giản, nhưng được cái tình cảm thắm thiết. Mọi người cũng tập trong vòng 2,3 ngày gì đó là thuộc lời và biểu diễn cũng khá suôn sẻ. Sau này có một chị đồng nghiệp quay film lại, mình cũng có tải lên youtube rồi, chắc là cũng được vài chục đợt view.

Buổi văn nghệ diễn ra khá suôn sẻ, ngoài ra còn có vài tiết mục khác, trong đó có cả tiết mục của khách lẫn ban tổ chức. Đoàn Hà Nội thì tổ chức một màn mini game, đoàn Sài Gòn thì múa hiện đại, đoàn Cần Thơ thì song ca. Mình chỉ chú ý đến tiết mục song ca của Cần Thơ vì trong đó có cô gái mà mấy bạn đồng nghiệp của mình hâm mộ, nghe nói đẹp người lẫn đẹp nết. Mình xem một chút thì thôi, thật ra thì đẹp nết hay đẹp người gì đó đa số đều là do tưởng tượng của tụi con trai mà ra cả, cảm giác đôi khi cũng rất khó để nói đúng hay sai, mà nhiều trường hợp là mù quáng. 

Phần không thể thiếu, đương nhiên là tổng kết mấy ngày vừa qua và lời phát biểu của lãnh đạo. Sau đó có thêm mấy tiết mục trò chơi nữa, cũng trên sân khấu hội trường luôn. Đó là một hội trường khá lớn, chứa hết cả đoàn và có sân khấu riêng. Bên dưới bày bàn tiệc ra, trên cứ diễn mà dưới cứ ăn. Tối đó do có tiết mục nên những thành viên không ăn nhiều cho lắm, mà những món này cũng toàn là hải sản các loại, đối với dân Nha Trang thì cũng không lạ gì cả, nên cũng ít đi vài phần hấp dẫn. Đa số thời gian mình vẫn chạy sang vài bàn quen để chào hỏi. May mà nhà hàng sang trọng, người ta dọn ly bia không như mấy cái ly vừa cao vừa to như ở Nha Trang, mà chỉ có ly theo kiểu cốc tai nên uống cạn ly cũng không nhiều. Dù vậy cũng lên hơi men một chút xíu. Được nửa buổi thì mượn cớ đi vệ sinh, trốn ra ngoài, xuống tầng dưới có một cây Pinano nằm đó, bấm bấm một chút cho tỉnh rồi lên.

Trên này người ta bắt đầu dọn dẹp hết, sau đó bắt đầu mang rượu lên, tắt điện sáng, mở đèn bảy màu, mở nhạc thật to, bắt đầu màn nhảy múa theo kiểu điên cuồng như trong vũ trường. Đầu tiên cũng có nhiều người ngại lắm, không muốn lên, sau đó không khí ảnh hưởng tới tất cả mọi người, tất cả đều nhảy, rung lắc và hò hét theo nhạc.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên mình chứng kiến không khí như vậy, nghe nói là cũng tương tự như vũ trường, quán bar. Nói chung là tất cả mọi thứ, từ âm thanh phát ra trong mấy cái loa thùng rất lớn, ánh sáng màu thay đổi liên tục giữa hội trường tối thui, lóe lên là chợp tắt, chỉ đủ nhìn thấy mặt người trong khoảnh khắc. Còn có hơi bia rượu nữa chứ. Rồi ảnh hưởng dây chuyền của những người khác nữa. Nó đánh mạnh, đánh sâu vào tất cả các giác quan của con người. Nó tạo thành một bầu không khí lây lan rất nhanh, còn hơn cả virus nữa. Người tự chủ như mình mà cũng phải gia nhập theo. Nhưng chỉ được một chút xíu, mồ hôi mồ kê ra nhễ nhại hết, hơi men rút bớt rồi mới chạy ra ngoài ngồi thở. Nói chung là thử một lần rất thú vị, nhưng chỉ thử chơi thôi, không có mê đắm vào đó được. Cái này là con đường rất nhanh đốt cháy tuổi trẻ. Sau này nghĩ lại, đó đúng là một đêm hoang đường. Mà cũng nghe đồn đâu đó có mấy chuyện linh tinh nhỏ nhặt kiểu như lạm dụng nhau trong đêm đó. Mình cũng không để ý nữa, chờ hết mệt chút xíu là ra xe rút liền về resort. Hai anh bạn cùng phòng của mình còn nán lại cho tới gần nửa đêm.

Về phòng mình còn chưa hết "nóng" trong người, tranh thủ lúc vắng, chạy ra bể bơi bơi một vòng. Nửa đêm mà nước bể bơi cũng khá ấm, không sợ bị lạnh chút nào cả. Tối hôm đó vừa mệt vừa đuối nên ngủ rất ngon. Sáng ra cũng cảm thấy khá tỉnh táo. Đó là đêm cuối cùng mình ngủ trên đất Mũi Né.

Sáng mai tỉnh dậy cũng không có chương trình gì nổi bật cả. Mình cũng đi ăn sáng như bình thường, lại là mấy món buffer như mọi hôm. Rồi loanh quanh nói chuyện với vài bạn đồng nghiệp, ở đủ 3 miền. Nghe tụi nó kể về cuộc sống của tụi nó, rồi nghe lung tung về chuyện tình cảm đứa này đứa kia. Rồi tranh thủ chụp lại vài tấm ảnh kỷ niệm. Mà nghĩ dân kiểm toán cũng có nhiều người đa tình (trong đó có mình không thì không dám chắc nữa), có những bạn chỉ gặp nhau trong chưa đầy 1 tháng đào tạo thôi mà đã nhung nhớ rồi, rồi phát sinh đủ chuyện tình cảm để mọi người chuyền tai nhau. Đương nhiên là tình cảm cũng tương đối trong sáng, không tạo thành ảnh hưởng xấu gì cả, chỉ là những vương vấn rất nhẹ nhàng, rồi người ta cũng quên đi sau những đêm ngày công việc bận rộn. Rồi cuối cùng lại gặp mặt lần nữa để gợi lên hồi ức, rồi lại chìm xuống theo thời gian...

Buổi trưa, cũng gần 11h, mọi người dọn trả phòng và ra xe, ăn chung nhau một bữa trưa cuối cùng tại một nhà hàng khác. Nhà hàng này cũng tương đối rộng, gần bờ biển, có mấy cái xích đu, điểm nhấn là được trang trí bằng mấy cái mặt nạ của đủ loại nhân vật trong tuồng chèo gì đó. Mình đi dạo một vòng xem đủ, thấy cả mặt của Quan Công, Tào Tháo nữa. Tính mua một cái về chơi mà cỡ đâu hơn 200k nên thôi vậy, ngắm thôi cũng được rồi.
 
Cơm trưa hôm đó, đoàn Cần Thơ còn "tồn kho" mấy lít rượu mít, đem ra dọn đãi mọi người hết. Mình cũng theo sếp đi chúc này chúc nọ, rồi tạm biệt, nghe sếp nói chuyện với các đoàn khác và sếp các đoàn khác nói chuyện với đoàn mình cũng khá lâu. May mà rượu mít tương đối nhẹ, không đủ ly nên đổ vào chén nhỏ nhỏ (loại dùng để đựng nước chấm), uống cạn mà không có cảm giác hơi men. Cuối cùng thì mọi người cũng lên xe và ra về. Đoàn nào chạy về nơi của đoàn nấy. Giữa đường xe có dừng lại cho mọi người mua một chút ít đồ lưu niệm.

Cuối cùng cũng về đến Nha Trang sinh đẹp. Chuyến đi cũng khá hoàn hảo, mình không bị say xe gì cả, chỉ là hơi mệt đôi chút, tối về tắm giặt rồi ngủ một giấc rất ngon. Có mấy chị bị ốm nhẹ nhẹ, xin nghỉ phép một ngày rồi cũng qua. Lại trở về với những công việc thường ngày, nhàn tản xen lẫn bề bộn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét